Vừa ra ngoài đã bị mấy người Giang Hạ chặn lại.
“Tổng giám đốc Đường, Vy Vy không sao chứ?” Giang Hạ quan tâm hỏi.
Đường Hạo Tuấn quét mắt nhìn cô ấy, cùng Tống Kim ở bên cạnh, cuối cùng nheo mắt, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người Kiều Phàm.
Trong mắt Kiều Phàm lóe lên vẻ u ám, chỉ lướt qua trong giây lát rồi biến mất, sau đó nở nụ cười: “Tổng giám đốc Đường, anh nhìn tôi như vậy làm gì? Chuyện lần trước tôi đã xin lỗi anh rồi, hơn nữa anh cũng đã kết hôn với Vy Vy, tôi còn có thể làm gì nữa?”
“Lần trước?” Tống Kim nghi hoặc nghiêng đầu: “Anh rể, lần trước anh và anh Kiều Phàm làm sao thế?”
Đường Hạo Tuấn không trả lời anh ta mà nhìn về phía Giang Hạ: “Cô ấy không sao.”
“Vậy sao? Thế thì tốt rồi.” Giang Hạ vỗ ngực, cảm thấy yên tâm hơn, sau đó xua tay: “Được rồi được rồi. Chúng ta đi thôi, đừng tụ tập ở đây làm phiền Vy Vy nghỉ ngơi nữa.”
“Chị Giang Hạ nói đúng.” Tống Kim gật đầu, sau đó đi cùng Giang Hạ xuống lầu.
Đường Hạo Tuấn và Kiều Phàm đi ở sau cùng.
Khóe mắt Đường Hạo Tuấn lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Tốt nhất anh nên giống như lời anh vừa nói, đừng có tâm tư gì với Tống Vy nữa, nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Vẻ mặt Kiều Phàm vẫn duy trì nụ cười như cũ, không chút e ngại trước sự uy hiếp của anh.
Đường Hạo Tuấn mím chặt đôi môi mỏng: “Tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết, bệnh tâm lý cũng không thể trở thành kim bài miễn tử của anh.”
“Thế à? Tôi sẽ nhớ kỹ!” Kiều Phàm đẩy gọng kính.
Đường Hạo Tuấn không để ý tới anh ta, lướt qua anh ta đi xuống lầu.
Kiều Phàm nhìn bóng lưng anh, chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt, con ngươi sau lớp kính cũng trở nên âm trầm đáng sợ.
Nhưng rất nhanh, anh ta lại khôi phục nụ cười trên mặt rất nhanh, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.
Tới buổi tối, Kiều Phàm đã rời đi.
Tiến trình trị liệu ở nước ngoài của anh ta vẫn chưa kết thúc, cần phải trở về.
Khi Tống Vy biết thì đã là ngày hôm sau.
Nhưng cô cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ khẽ gật đầu.
Vì với cô mà nói, Kiều Phàm đi rồi cũng tốt.
Chuyện lần đó khiến cô nảy sinh khúc mắc với anh ta, tuy trong cuộc điện thoại lần trước, cô đã tha thứ cho anh ta rồi, nhưng nếu thật sự đối mặt, cô cũng không biết nên cư xử với anh ta thế nào.
“Lát nữa đi cùng chị tới tòa án.” Trên bàn ăn, Tống Vy uống một ngụm sữa bò, nói với Tống Kim đang cắt trứng gà ở đối diện.
Tống Kim lập tức đồng ý: “Em biết rồi.”
Đường Hạo Tuấn ngồi ở chính giữa buông ly cà phê trong tay xuống, nhìn về phía Tống Vy: “Em không sao chứ?”