Nhưng dì Vương không nhắn tin trả lời, chắc là lúc này đang làm việc.
Ting, thang máy đã đến.
Đường Hạo Tuấn nắm tay Tống Vy bước ra ngoài, đi thẳng tới trước xe hơi, lái xe chạy đến khách sạn.
Sau khi tới khách sạn, Tống Vy lấy voucher đưa cho lễ tân. Lễ tân nhìn thoáng qua rồi lập tức gọi nhân viên chuẩn bị.
Không lâu sau, hai người được đưa vào một căn phòng.
Căn phòng này nằm trên tầng cao nhất của khách sạn, là phòng tổng thống, còn được trang trí đặc biệt, khắp nơi rải hoa hồng và thắp nến, biến một căn phòng tổng thống bình thường thành phòng cho cặp tình nhân.
Xem ra để bù đắp cho hành vi đêm qua gọi Đường Hạo Tuấn rời đi của mình, Mạnh Ngọc đã mất rất nhiều “máu” đây.
“Đẹp quá.” Thấy mọi thứ trong phòng cùng bức tường thủy tinh khổng lồ, ánh mắt Tống Vy như lấp lánh ánh sáng.
Cô đứng ở đây, hoàn toàn có thể nhìn thấy mọi cảnh tượng bên ngoài, đô thị phồn hoa, ánh đèn neon lộng lẫy nhiều màu cùng những chiếc máy bay thỉnh thoảng lướt qua bầu trời, tất cả đều được thu vào trong tầm mắt, khiến người ta rúng động.
Đường Hạo Tuấn đứng bên cạnh, thấy cô vui vẻ đến thế, đôi môi mỏng của anh cũng khẽ cong lên.
Tên Mạnh Ngọc xưa nay không đáng tin cậy kia lần đầu tiên làm được một chuyện đàng hoàng.
Đã vậy thì lần trước Mạnh Ngọc nhắc tới chuyện dụng cụ y tế, anh sẽ đầu tư cho cậu ta vậy.
Anh đang nghĩ vậy thì tiếng chuông cửa vang lên.
Đường Hạo Tuấn không muốn quấy rầy Tống Vy ngắm phong cảnh, bèn tự xoay người đi mở cửa.
Bên ngoài là nhân viên tạp vụ của khách sạn đang đẩy một chiếc xe chở đồ ăn phục vụ: “Thưa anh, đây là bữa tối của hai anh chị.”
“Đưa vào đi.” Đường Hạo Tuấn buông tay nắm cửa, nghiêng người nhường đường cho nhân viên vào phòng.
Nhân viên tạp vụ đẩy xe chở đồ ăn vào phòng.
Đúng lúc này, Tống Vy cũng thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn vào phòng.
Nhân viên tạp vụ mỉm cười chào cô, sau đó bắt đầu bày các món ăn.
Sau khi các món ăn đã được bày ra bàn xong xuôi, nhân viên tạp vụ bèn cáo từ lui ra ngoài.
“Thịnh soạn ghê ta.” Nhìn bữa tối trên bàn, Tống Vy không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Đường Hạo Tuấn kéo ghế dựa cho cô: “Ăn cơm trước đã.”
“Vâng.” Tống Vy gật đầu, phủi phủi làn váy rồi ngồi xuống ghế.
Đường Hạo Tuấn ngồi xuống đối diện với cô, vừa cầm khăn ăn đặt trên đĩa, đang chuẩn bị giắt lên cổ áo.
Tống Vy chợt chìa một bàn tay ra, cách khoảng không mà vỗ vào tay anh, nói: “Khoan đã.”
“Sao vậy?” Đường Hạo Tuấn ngước mắt nhìn cô.