Ngay sau đó, anh cũng đi vào, tới trước bàn ăn kéo chiếc ghế đối diện Tống Vy ra rồi ngồi xuống.
“Không có gì, em đang nói chuyện với dì Vương thôi.” Tống Vy vội vàng kết thúc chủ đề ban nãy, nhìn người đàn ông đối diện, cùng với vẻ mệt mỏi trên mặt anh, không nhịn được mà cau đôi lông mày thanh tú lại: “Sao không ngủ thêm lát nữa?”
“Không sao.” Đường Hạo Tuấn xoa mi tâm: “Lát nữa tập đoàn có cuộc họp rất quan trọng, không thể tới trễ được.”
“Vậy à.” Tống Vy gật đầu, tỏ vẻ đã biết, nhưng trong lòng lại có hơi khó chịu.
Nếu như có cuộc họp quan trọng, vậy sao đêm qua còn về muộn như vậy chứ!
“Đang nghĩ gì thế?” Đường Hạo Tuấn cảm giác được tâm trạng người phụ nữ có chút không tốt, giọng nói cũng mang theo vẻ căng thẳng.
Tống Vy lắc đầu: “Em không sao, dì Vương, không phải dì nói là có hầm canh cho anh ấy sao? Dì bưng lên đi.”
“Được được được, tôi đi ngay đây.” Dì Vương vui cười hớn hở lau tay lên tạp dề, đi vào phòng bếp.
Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy cầm chiếc thìa sứ tinh tế lên, khuấy canh gà trong bắt: “Cô Lâm không sao chứ?”
“Đã qua cơn nguy kịch rồi.” Đường Hạo Tuấn cầm bình nước lên, rót cho mình một cốc nước lọc.
“Vậy thì tốt.” Tống Vy khẽ gật đầu, sau đó siết chặt chiếc thìa rồi lại hỏi: “Vậy đêm qua anh về lúc nào? Vì sao điện thoại lại tắt máy?”
“Em gọi điện thoại cho anh à?” Đường Hạo Tuấn hơi sững sờ.
Tống Vy “ừ” một tiếng: “Gọi lúc nửa đêm, em đợi anh suốt, thấy anh mãi không về nên muốn hỏi anh xem thế nào, nhưng điện thoại anh lại tắt máy.”
“Anh xin lỗi, điện thoại hết pin.” Đường Hạo Tuấn đặt cốc nước xuống: “Đêm qua hai giờ sáng anh về, Giai Nhi cấp cứu bốn tiếng đồng hồ mới thoát khỏi nguy hiểm.”
“Lâu vậy ư?” Tống Vy kinh ngạc trừng to mắt.
“Cô ấy uống rượu nồng độ cao, nội tạng bị tổn thương nặng, thậm chí dạ dày còn xuất huyết, cho nên mới hơi lâu.” Đường Hạo Tuấn mím môi giải thích.
“Vậy à.” Tống Vy gật đầu, không nói gì nữa.
Đường Hạo Tuấn lấy ra một tấm thẻ đen đưa cho cô.
Cô kinh ngạc nhìn anh: “Anh như vậy là có ý gì?”
Đang yên đang lành đưa thẻ cho cô làm gì?
“Đêm qua là ngày tân hôn đầu tiên của chúng ta. Vì chuyện của Giai Nhi mà anh không ở lại nhà với em. Đây là bồi thường cho em, em muốn mua gì cũng được.” Đường Hạo Tuấn nói với giọng điệu mang ý xin lỗi.
Anh thực sự cảm thấy có lỗi với cô.
Tống Vy mỉm cười, đẩy lại thẻ về phía Đường Hạo Tuấn: “Không cần đâu, em có tiền, hơn nữa em cũng không thiếu gì. Nếu như anh thực sự muốn bồi thường cho em, hai ngày này anh dành thời gian để chúng ta ra ngoài hẹn hò, được chứ?”
Tính ra thì từ lúc bọn họ ở bên nhau, cũng chưa bao giờ hẹn hò như cặp tình nhân bình thường cả.
Đường Hạo Tuấn nhìn vẻ mong đợi trong mắt Tống Vy, mặt mày dịu đi, gật đầu đồng ý: “Được, nhưng em cứ cầm lấy thẻ này đi. Em là vợ anh, giữ thẻ của anh là điều đương nhiên.”
Anh đã nói như vậy rồi, Tống Vy cũng không từ chối nữa, nhận lấy tấm thẻ: “Được rồi, vậy cứ coi như em giữ thay anh, khi nào anh muốn lấy lại thì cứ nói thẳng với em.”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng.