Rửa xong, cô đi lên phòng ngủ trên tầng, tắm rửa nằm lên giường, định vừa vẽ bản thiết kế vừa đợi Đường Hạo Tuấn về.
Nhưng đợi tới tận một giờ sáng, Tống Vy ngáp liên tục, Đường Hạo Tuấn vẫn chưa trở về, điều này khiến cô không nhịn được mà cảm thấy bực bội.
“Đã nói là về sớm cơ mà, giờ đã bốn năm tiếng rồi.” Tống Vy lẩm bẩm, đồng thời lấy điện thoại ra, gọi cho Đường Hạo Tuấn, định hỏi xem bao giờ anh về.
Kết quả là sau khi gọi đi, điện thoại của anh lại tắt máy.
Không còn cách nào, cô chỉ đành buông điện thoại, xoa huyệt thái dương. Kéo chăn ra nằm xuống, ngây người nhìn lên trần nhà, tưởng tượng xem rốt cuộc lúc này Đường Hạo Tuấn đang làm gì.
Suy nghĩ chừng một lúc, mắt cô nhòe dần, cuối cùng không nhịn được cơn buồn ngủ mà thiếp đi.
Mà sau khi cô ngủ không lâu, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng động cơ ô tô.
Rất nhanh, cửa phòng bị đẩy ra kêu cạch một tiếng, một thân hình cao to đi ngược lại ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ sát đất, không bật đèn, đi thẳng tới bên giường.
Người đi vào dừng lại bên giường, cúi đầu nhìn người phụ nữ đã ngủ được một lúc, khom xuống hôn lên khuôn mặt cô, lúc này mới đi về phía phòng tắm.
Ngày hôm sau, lúc Tống Vy tỉnh lại, nhận ra trên eo có một cánh tay đang ôm chặt lấy cô.
Thoạt tiên, cô sững sờ. Đợi sau khi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, mới quay đầu lại nhìn sang bên cạnh.
Nhìn thấy người đàn ông đang nhắm chặt đôi mắt nằm bên cạnh cô ngủ say, cô ngạc nhiên mừng rỡ, trừng to mắt: “Đúng là về rồi này!” . Truyện Đô Thị
Tối hôm qua trước khi ngủ, cô không đợi được anh.
Cô còn tưởng rằng anh sẽ không về, không ngờ rằng cuối cùng anh vẫn về, chỉ là không biết rốt cuộc về khi nào.
Tống Vy nhìn người đàn ông cau chặt hàng lông mày, cùng với quầng thâm nhàn nhạt dưới bọng mắt là biết lúc này anh rất mệt mỏi, nếu không thì không thể ngủ sâu tới như vậy.
Bình thường cô chỉ cần hơi động đậy một chút thôi là anh có thể tỉnh lại ngay lập tức.
Không biết rốt cuộc hôm qua anh bận bịu làm những chuyện gì cho Lâm Giai Nhi mà mệt tới như vậy.
Bỗng chốc, trong lòng Tống Vy có hơi chua xót.
Dù sao cũng là chồng của mình, bận bịu vì người phụ nữ khác, trong lòng cô dễ chịu mới là lạ.
Cô còn hận không thể gọi anh dậy, để anh nói rõ ràng tất cả chuyện đêm qua.
Nhưng cuối cùng, Tống Vy vẫn từ bỏ suy nghĩ gọi Đường Hạo Tuấn dậy, anh đã mệt thế này rồi, cô cũng không nỡ.
Nghĩ rồi, Tống Vy lặng lẽ thở dài một tiếng, sau đó nhẹ nhàng bỏ cánh tay của Đường Hạo Tuấn đang để trên eo ra, nhấc chăn lên xuống giường. Rón ra rón rén đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó thay quần áo ra khỏi phòng ngủ.
Xuống dưới tầng, dì Vương đã quay lại, lúc này đang lấy khăn dọn dẹp bàn trà, xé những đồ trang trí trong phòng khách xuống, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên nhìn về phía cầu thang: “Mợ chủ, cô tỉnh rồi à.”
Tiếng mợ chủ này Tống Vy nghe rất lạ lẫm, tuy tối hôm qua cô đã đọc tờ giấy để lại, nhưng cảm giác lúc viết ra và lúc gọi chắc chắn là một trời một vực.
Bởi vậy khi nghe thấy dì Vương gọi mình là mợ chủ, cô bỗng trở nên dè dặt, cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Chào buổi sáng, dì Vương.”
Dù sao thì cô và Đường Hạo Tuấn cũng kết hôn rồi, đúng thật là mợ chủ của nhà họ Đường.