Tống Vy nhìn cô ấy, sau đó nâng mặt cô ấy lên, nghiêm túc nhìn cô ấy, nhẹ giọng nói: “Tin tưởng vào bản thân mình.”
Giang Hạ nhìn thấy sự cổ vũ trong ánh mắt Tống Vy, sự không tự tin lập tức biến mất, theo bản năng gật đầu: “Được, tớ thử xem.”
“Cố lên, đừng khiến bản thân tiếc nuối.” Tống Vy buông mặt cô ấy ra.
Giang Hạ “ừ” một tiếng: “Ừm, cảm ơn cậu Vy Vy.”
Tống Vy vuốt tóc cô ấy: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, làm việc thôi.”
“Ừ, tớ tới xưởng một chuyến, ngày mai sẽ ra nước ngoài, tìm người điều tra sự thật năm xưa.” Giang Hạ đứng dậy nắm chặt tay.
Chuyện năm đó xảy ra ở nước ngoài, đương nhiên cô ấy phải ra nước ngoài tìm người điều tra.
Tống Vy ôm lấy vai Giang Hạ: “Tớ ủng hộ cậu.”
Giang Hạ mỉm cười, đi ra ngoài.
Sau khi cô ấy rời đi, Tống Vy cũng trở lại bàn, bắt đầu làm việc.
Buổi chiều, Đường Hạo Tuấn tới trước tòa nhà đúng giờ.
Tống Vy tắt máy tính đi, xách túi tới thẳng chiếc Bentley dưới lầu.
Có nhân viên nhìn thấy, mỉm cười trêu chọc: “Sếp, ông xã tới đón cô đấy à.”
Tống Vy ngồi ở ghế phụ, hạ cửa xe xuống, có chút ngại ngùng nhìn thoáng qua Đường Hạo Tuấn, sau đó gật đầu với bên ngoài: “Đúng vậy.”
“Sếp hạnh phúc thật đấy.” Nhân viên nói.
Tống Vy vuốt tóc: “Cảm ơn, vậy chúng tôi đi trước đây.”
“Vâng sếp.” Nhân viên vẫy vẫy tay.
Tống Vy đóng cửa sổ xe lại: “Đi thôi Hạo Tuấn.”
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, khởi động xe.
Tống Vy thấy hướng đi của anh kỳ lạ, có chút ngạc nhiên: “Hạo Tuấn, đây đâu phải đường tới trường mẫu giáo?”
“Anh biết, chúng ta không tới trường mẫu giáo đón con.” Đường Hạo Tuấn nhân lúc đợi đèn đỏ, nghiêng đầu nhìn Tống Vy trả lời.
Tống Vy nghi hoặc nhìn anh: “Không tới trường mẫu giáo, thế con phải làm sao?”
“Mẹ gọi điện thoại cho anh, bảo chúng ta về thẳng biệt thự.” Đường Hạo Tuấn vừa lái xe vừa trả lời.
Nghe tiếng mẹ từ miệng anh, trong lòng Tống Vy dâng lên một cảm xúc khác thường.
Mới qua một buổi tối, không ngờ anh lại gọi mẹ tự nhiên như vậy.
“Đang nghĩ gì thế?” Đường Hạo Tuấn đột nhiên hỏi.
Tống Vy lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không có gì, em chỉ đang nghĩ…”
Còn chưa nói xong, điện thoại đột nhiên vang lên, cắt đứt lời cô.
Không còn cách nào, Tống Vy chỉ đành lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn tên hiển thị, cô nhíu mày lại: “Hạo Tuấn, là giám đốc Đường.”
“Đường Hạo Minh?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại.
Tống Vy gật đầu: “Không biết anh ta gọi cho em làm gì. Nên nghe không?”
Cô hỏi anh.