Cô ta khịt mũi, giọng nói trở nên nghẹn ngào: “Nhưng anh ấy lại ở bên cô. Khó khăn lắm tôi mới đợi được hai người chia tay, vậy mà anh ấy lại ở bên một người phụ nữ khác. Tôi rất không cam tâm. Nếu anh ấy có thể có bạn gái liên tiếp như thế, vì sao người bạn gái đó không thể là tôi? Thế nên tôi không muốn đợi, tôi muốn chủ động tấn công!”
Dù cuối cùng, bác sĩ Kiều ghét cô ta thì cô ta cũng chấp nhận.
Cô ta chỉ cần ở bên anh ta, chỉ cần ở bên nhau, cô ta nhất định sẽ dần dần cảm hóa anh ta, khiến anh ta động lòng với mình.
Nhìn dáng vẻ si tình điên cuồng như vậy của Annie, Tống Vy chỉ cảm thấy đau đầu.
Cô day trán: “Cô hà tất phải vậy chứ?”
“Cô đừng để ý, cứ hạnh phúc ở bên cạnh tổng giám đốc Đường của cô đi. Chuyện của bác sĩ Kiều, cô bớt tham gia vào thôi. Cô đã không còn là bạn gái của anh ấy nữa rồi.” Annie cảnh giác nhìn chằm chằm cô, sợ người “bạn gái cũ” như cô sẽ gây chuyện.
Khóe miệng Tống Vy run rẩy, chỉ cảm thấy hơi buồn cười: “Được, tôi không tham gia vào. Có điều, tôi cũng sẽ không nói cho cô Kiều Phàm đang ở đâu.”
“Vì sao?” Annie trợn trừng mắt, giọng nói trở nên sắc bén.
Tống Vy mỉm cười nói: “Vì tôi không muốn.”
“Cô…” Annie tức đến đỏ mặt, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, sau đây mới căm hận giậm chân: “Được! Cô không nói, vậy thì tôi tự tìm. Tôi không tin, dựa vào thế lực của gia tộc Hill nhà tôi mà không tìm được!”
Dứt lời, Annie hừ lạnh một tiếng với Tống Vy, xoay người rời đi.
Tống Vy nhìn bóng dáng cô ta biến mất ở lối rẽ, bất đắc dĩ nhún vai, cũng xoay người rồi tiếp tục đi về phía nhà vệ sinh.
Mười phút sau, Tống Vy trở lại phòng tiệc.
Đường Hạo Tuấn kéo ghế giúp cô: “Sao đi lâu thế?”
“Gặp cô Hill.” Tống Vy cười nói.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Hai người nói gì?”
“Còn có thể nói gì chứ? Kiều Phàm. Cô ta hỏi em Kiều Phàm đang ở đâu.”
“Em nói cho cô ta rồi à?”
“Sao có thể.” Tống Vy thái miếng bít tết bỏ vào miệng: “Em mặc kệ, đuổi cô ta đi rồi.”
“Vậy sao?” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, không hỏi nữa, bưng ly rượu vang trên bàn lên đong đưa, nhấp một ngụm.
Hai tiếng sau, bữa tiệc sinh nhật kết thúc.
Tống Vy tạm biệt thầy Mercedes, cùng Đường Hạo Tuấn dẫn hai đứa trẻ về khách sạn.
Hai đứa trẻ cũng mệt đến nỗi ngủ thiếp đi trên xe.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn mỗi người bế một đứa về phòng, sắp xếp ổn thỏa.
Đại khái là cả sáng lẫn tối đều nghe được chuyện liên quan tới Kiều Phàm từ miệng Tống Vy.
Đêm nay, Đường Hạo Tuấn hung hăng đòi hỏi cô, giày vò cô tới kiệt sức, sắp ngất đi đến nơi mới chịu buông cô ra.
Mà lúc ấy, Tống Vy ngay cả sức nói chuyện cũng không còn, chỉ có thể thở hổn hển nằm trên giường, giương mắt ai oán nhìn người đàn ông vẫn tràn đầy tinh thần đứng ở mép giường, vừa nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi.
Chớp mắt một cái, một tuần đã trôi qua.
Hôm nay, lúc Tống Vy dậy thì đã là chín giờ sáng.
Đường Hạo Tuấn đã đưa hai đứa trẻ đi từ sớm.
Còn vì sao cô lại dậy muộn như vậy, phải trách Đường Hạo Tuấn đêm qua không biết tiết chế.
“Chào buổi sáng, cô Tống.” Dì Vương thấy Tống Vy đi từ trên tầng xuống, mỉm cười chào hỏi.
Tống Vy ngáp một cái, tinh thần không được tốt cho lắm, mỉm cười đáp: “Chào buổi sáng.”
“Cô Tống, sắc mặt cô không tốt lắm, bị ốm sao?” Dì Vương thấy mặt mũi cô tái nhợt thì liền thu lại nụ cười, lo lắng quan tâm hỏi.
Tống Vy sờ trán mình: “Không sao đâu.”
Khi cô rửa mặt, đúng là thấy sắc mặt mình không tốt cho lắm, nhưng cũng không thấy chỗ nào không thoải mái, nên chắc không phải bị ốm. Có lẽ do tối qua nghỉ ngơi không tốt thôi.