Nghe thấy giọng nữ bất ngờ, mang theo chút không chắc chắn, Tống Vy nghi hoặc quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy chiếc xe bus dừng cách đó không xa, trước xe có mấy người phụ nữ ăn mặc thời thượng, dáng người cao ráo đứng trước xe.
Tống Vy liếc mắt một cái đã nhìn ra những cô gái đó là người mẫu, chắc là tới đài truyền hình quay chương trình gì đó.
Mà trong số những người mẫu đó, người đứng ở giữa nhìn cô với vẻ mặt kích động, chắc là người vừa gọi tên cô.
Tống Vy nghiêng đầu, đánh giá đối phương, sau đó xác nhận bản thân không quen biết, lịch sự lên tiếng hỏi: “Xin hỏi cô là?”
“Tớ, là tớ!” Người phụ nữ vỗ ngực nhắc nhở: “Hạ Bảo Châu!”
Nghe thấy cái tên này, Tống Vy trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc và vui mừng: “Hạ Bảo Châu? Cậu là Hạ Bảo Châu?”
Hạ Bảo Châu cũng là bạn cùng phòng đại học ở thành phố Giang của cô, giống với Hàn Thư, đều học khoa nghệ thuật.
Trong số bốn bạn cùng phòng, cô thân với Hạ Bảo Châu nhất. Năm đó như hình với bóng, chỉ là sau khi cô ra nước ngoài, không còn liên lạc nữa, không ngờ hôm nay lại gặp nhau.
“Đúng!” Hạ Bảo Châu gật đầu.
Tống Vy vui mừng đi tới, kéo tay cô ấy: “Đúng là cậu này, cậu thay đổi nhiều quá, còn cao lên như vậy nữa, tớ hoàn toàn không nhận ra cậu.”
“Đúng vậy.” Hạ Bảo Châu bật cười, cũng ôm lấy Tống Vy: “Đừng nói về tớ nữa, cậu cũng thay đổi rất nhiều mà, đẹp hơn rồi.”
Tống Vy được cô ấy khen có chút ngại ngùng, thích thú cười: “Giờ cậu đang là người mẫu à?”
“Ừ.” Hạ Bảo Châu gật đầu: “Làm người mẫu là ước mơ của tớ đấy.”
“Tốt quá, chúc mừng cậu.” Tống Vy mừng thay cô ấy.
Hạ Bảo Châu buông tay Tống Vy ra: “Thế cậu thì sao Vy Vy? Cậu làm nhà thiết kế thời trang rồi chứ?”
“Đương nhiên!” Tống Vy gật đầu.
“Tốt quá!” Hạ Bảo Châu vui mừng, ôm chầm lấy cô: “Vy Vy, sau này tớ nhất định sẽ diện thiết kế của cậu trên sàn catwalk.”
Tống Vy mỉm cười, đang định lên tiếng thì lại nghe thấy một giọng nữ vang lên, giọng điệu đầy vẻ khinh thường: “Một nhà thiết kế vô danh không có tác phẩm nổi tiếng nào thì có thể lên được sàn catwalk sao, không phải quá nực cười à?”. truyện xuyên nhanh
Nghe thấy lời cô gái nói, Tống Vy và Hạ Bảo Châu đồng thời nhíu mày.
Hạ Bảo Châu nhẹ nhàng đẩy Tống Vy ra, quay đầu nhìn về phía xe bus, nhìn cô gái đứng ở bậc trước cửa xe, lạnh lùng ghét bỏ nói: “Hàn Thư, cô không nói cũng không ai bảo cô câm đâu!”
Hàn Thư chậm rãi bước từ trên xe xuống: “Sao hả? Không phục sao? Tôi nói sai à? Tống Vy chỉ là một nhà thiết kế gà rừng vô danh, đây còn là bạn cô ta dạy tôi đấy, không có danh tiếng thì chính là gà rừng!”
“Cô…” Hạ Bảo Châu tức giận muốn dạy dỗ cô ta.
Tống Vy giữ chặt tay Hạ Bảo Châu, ngăn cô ấy lại, lắc đầu nói: “Được rồi Bảo Châu, cô ta muốn sủa thì cứ để cô ta sủa đi, chúng ta còn có thể ngăn cô ta không sủa sao?”
“Ha ha!” Hạ Bảo Châu bật cười nói: “Vy Vy cậu nói đúng, mặc kệ cô ta sủa đi.”
“Không sai.” Tống Vy liếc nhìn Hàn Thư, gật đầu.
Ban đầu Hàn Thư không hiểu ý họ nói, nhưng nghe thấy tiếng cười của Hạ Bảo Châu và những người mẫu khác xung quanh, lập tức hiểu ra.
“Cô dám chửi tôi là chó?” Hàn Thư nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Tống Vy.
Tống Vy xua tay: “Đâu có, tôi chửi cô là chó khi nào?”
“Đúng vậy, Vy Vy đâu có nói gì, là bản thân cô tự nói mình là chó đấy.” Hạ Bảo Châu chắn trước người Tống Vy, cũng phụ họa nói.