Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 433




“Người... người mẫu nhỏ như gà rừng vô danh?” Hàn Thư trợn trừng hai mắt, nhìn Giang Hạ với vẻ không dám tin: “Cô dám nói tôi như vậy?”

“Tôi nói sai à?” Giang Hạ khinh thường nhìn cô ta: “Chẳng qua chỉ được chụp bìa cho vài tạp chí thôi mà, thực sự nghĩ mình là siêu mẫu đấy à, còn giới thiệu nhà thiết kế cho người khác nữa, cô quen được mấy nhà thiết kế mà đòi ra vẻ ở đây.”

Nói rồi, Giang Hạ liếc mắt khinh thường một cái: “À, tôi quên mất, cô làm gì đã vào giới. Mấy nhà thiết kế mà cô quen chắc cũng chưa vào trong giới ấy nhỉ. Nên cô cứ giữ lấy mấy nhà thiết kế chưa vào giới này lại mà dùng đi, đừng giới thiệu cho người khác, đỡ mất mặt.”

“Cô... cô...” Hàn Thư chỉ vào người Giang Hạ, tức tới run người, nói chuyện cũng không rõ ràng.

Giang Hạ hất tay Hàn Thư ra: “Cô cái gì mà cô? Phiền cô uốn lưỡi cho thẳng rồi mới nói có được không?”

“Phì!” Thấy Hàn Thư bị bạn thân móc mỉa cho như vậy, Tống Vy không nhịn được cười.

Tiếng cười của cô khiến Hàn Thư không thể chấp nhận được, siết chặt nắm tay hét lên the thé: “Cô cười cái gì?”

“Sao thế, cô tưởng cô là ai mà người khác không được cười?” Hai tay Giang Hạ chống eo.

Hàn Thư không nói lại được cô ấy, khuôn mặt hết trắng lại đỏ, trông rất buồn cười.

Cuối cùng, Hàn Thư hung hăng trừng Tống Vy và Giang Hạ một cái, hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Nhưng trước khi đi, cô ta còn không quên để lại lời đe dọa: “Cứ đợi đấy, tôi sẽ không tha cho các cô đâu.”

“Chậc, nói cứ như chúng ta sẽ tha cho cô ta vậy!” Giang Hạ chắt lưỡi khinh thường, sau đó quay người lại nhìn Tống Vy: “Vy Vy, ban nãy cô ta không làm gì cậu chứ?”

“Không.” Tống Vy lắc đầu.

Giang Hạ thở phào một hơi: “Vậy thì tốt, sau này nếu có gặp cô ta thì cứ chửi thẳng mặt luôn, không cần nể nang cô ta làm gì.”

Tống Vy bật cười “ừ” một tiếng: “Tớ biết rồi, nhưng mà Giang Hạ này, cậu có thù với cô ta hả?”

Cô hếch mặt về phía Hàn Thư rời đi.

Giang Hạ gật đầu: “Tháng trước lúc đi bàn chuyện công việc, tớ có gặp người phụ nữ này một lần. Cô ta vừa ý với bản thiết kế trong tay tớ, muốn mua lại. Tớ không đồng ý, cô ta liền tìm tớ gây sự, cho nên tớ mới ghim cô ta. Còn cậu thì sao, Vy Vy? Sao lại có chuyện với cô ta vậy.”

“Cô ta là bạn cùng phòng với tớ ở Đại học thành phố Giang.” Tống Vy vừa đi về phía phòng bao vừa kể lại chuyện lúc học đại học cho cô ấy nghe.

Sau khi nghe xong, Giang Hạ híp mắt lại như có điều suy nghĩ: “Vậy tớ hiểu được đại khái vì sao cô ta ngứa mắt cậu rồi.”

“Vì sao?” Tống Vy nghi hoặc nhìn cô ấy. . Truyện Đông Phương

Giang Hạ bĩu môi: “Còn phải hỏi à? Đố kỵ đó, cậu xinh đẹp, gia cảnh tốt, còn cô ta chẳng có gì ngoài chiều cao, thân hình. Còn không phải là đố kỵ cậu sao?”

Khóe miệng Tống Vy run rẩy: “Hóa ra là như vậy à, tớ còn tưởng rằng tớ làm chuyện gì có lỗi với cô ta chứ.”

“Được rồi, đầu óc loại người này không bình thường ấy mà. Đừng nói tới cô ta nữa, mọi người đều đang đợi mời rượu cậu đó, dù sao thì thành tích tháng này cũng tốt như vậy, đều do cậu cố gắng mà được.” Giang Hạ nói rồi đẩy cửa phòng bao ra.

Tống Vy vừa đi vào đã bị mọi người vây lấy chúc rượu cô liên tục.

Tống Vy không tránh được, chỉ đành bưng ly rượu của mình lên đáp lại bọn họ.

Sau khi uống mấy ly rượu, mặt cô bắt đầu đỏ lên, ánh mắt mê man, bắt đầu say khướt.

Giang Hạ nhìn Tống Vy quyến rũ như vậy, nhịn không được mà nuốt nước miếng: “Mẹ ơi, được phát thẻ trải nghiệm làm tổng giám đốc Đường luôn này.”