Môi Tống Vy giần giật, mất một lúc lâu mới tìm về được giọng nói của mình: “Tôi biết rồi.”
Kết thúc cuộc gọi, Tống Vy thả di động xuống, ngồi phịch xuống ghế.
Giang Hạ đến gần cô: “Chết thật ư?”
“Pháp y cũng đến rồi.” Tống Vy gật đầu.
Pháp y cũng cũng là bác sĩ, nhưng họ không cứu người, mà là khám nghiệm tử thi.
Chỉ khi nào có xác chết thì mới cần gọi pháp y đến mà thôi.
Giang Hạ cũng lặng người, mãi một lúc mới nói tiếp: “Cậu nghĩ vì sao cô ta lại tự sát thế? Mặc dù tớ ghét Tống Huyền thật đấy, nhưng tớ chưa bao giờ muốn cô ta chết cả.”
Đâu phải Tống Vy không cảm thấy như thế.
Hận Tống Huyền là một chuyện, nhưng cô cũng chưa bao giờ muốn Tống Huyền chết cả.
“Nhưng mà, thật ra thì tớ có thể hiểu được lý do đấy.” Giang Hạ ngồi xuống, thở dài nói tiếp: “Cô ta bị biết bao nhiêu gã đàn ông xâm phạm như thế, cơ thể bị tổn thương, chân cũng bị thọt, cũng có thể đã rơi vào tuyệt vọng luôn rồi. Nếu đổi lại là tớ, có khi tớ cũng sẽ tự sát thật.”
Tống Vy không nói câu nào, đôi mắt cô nhìn vào tập tài liệu trên bàn. Đó là kết quả xét nghiệm ADN ba con của Tống Huy Khanh và Tống Huyền.
Cô vừa mới biết Tống Huyền không phải là con gái của Tống Huy Khanh thì không ngờ Tống Huyền đã tự sát.
Vậy thì giữ lại tệp tài liệu này cũng có ích gì nữa đâu? Người chết, nợ cũng hết, dù sau này có nói hết cho Tống Huy Khanh rằng Tống Huyền không phải con gái ông ta thì cũng vô nghĩa cả thôi!
Ngay khi Tống Vy đang suy ngẫm xem mình có nên tiêu hủy mớ tư liệu này hay không thì Giang Hạ lại hít sâu một hơi lạnh toát: “Mà Tống Huyền chết cũng thảm quá.”
“Sao cơ? Trên mạng có người gan to đến nỗi đăng tải cả hình như thế lên à? Mà cậu không thấy sợ hay sao?” Tống Vy hoàn hồn, đôi lông mày thanh tú chau lại, nhìn cô ấy bằng đôi mắt ngỡ ngàng.
Giang Hạ liếc mắt nhìn sang: “Gì cơ chứ, làm sao mà trên mạng có mấy tấm hình như thế được, an ninh mạng thể nào cũng kiểm tra gắt lắm, họ mà đăng ảnh lên, kiểu gì cũng bị lỗi 404. Chẳng qua tớ nghe một phóng viên miêu tả lại thôi.”
Cô ấy chỉ vào điện thoại của mình: “Phóng viên kia thuật lại, khi Tống Huyền rơi xuống đất, mặt cô ta hướng thẳng xuống, cả khuôn mặt bị va đập nát bươm, không thể nhìn rõ mặt mũi luôn. Thế nên tớ mới bảo tình trạng cô ta quá là thảm!”
“Chờ đã, cậu bảo là mặt cô ta đập xuống nền đất?” Tống Vy nheo mắt tỏ vẻ nghi ngờ.
Giang Hạ gật đầu: “Đúng rồi, phóng viên kể lại như thế đấy.”
“Cậu không cảm thấy kỳ lạ à?”
“Kỳ lạ chỗ nào?” Giang Hạ nhìn cô.
Tống Vy buông mi mắt: “Tất nhiên là chuyện mặt của Tống Huyền hướng xuống đất chứ còn gì nữa. Cậu có nhớ trong video tụi mình xem, cô ta đưa lưng về phía cửa sổ hay không?”
“Nhớ.” Giang Hạ gật đầu.
“Vậy thì khi cô ta rơi xuống cũng sẽ đưa lưng đối diện với mặt đất, làm sao lại úp mặt xuống được? Chẳng lẽ rơi nửa đường rồi cô ta trở mình à? Ai mà làm thế được?” Tống Vy siết chặt nắm tay, giọng nghiêm trọng hẳn.
“Chuyện này…” Lúc này Giang Hạ mới phản ứng lại, đúng là có gì đó bất ổn.
Tống Vy bật dậy: “Thi thể chắc chắn có vấn đề!”
Giang Hạ nghe thế thì lạnh sống lưng, nổi da gà da vịt khắp người, không nhịn được mà xoa lấy xoa để cánh tay: “Vy Vy, cậu đừng nói nữa. Vụ này nghe ớn quá, không lẽ thi thể bị người ta tráo đổi hay sao?”