Sau khi Trình Hiệp thay xong thì ngơ ngác đi theo Tống Vy vào phòng khách.
“Hai người nói chuyện đi, tôi vào phòng bếp pha trà.” Nói xong, Tống Vy xoay người đi về phía phòng bếp.
Cô vừa đi thì Trình Hiệp đã nhanh chóng bước đến trước ghế sô pha, chúc mừng người đàn ông đang ngồi trên ghế: “Chúc mừng tổng giám đốc, cuối cùng anh cũng thành đôi với nhà thiết kế Tống rồi.”
Câu chúc mừng này khiến Đường Hạo Tuấn sung sướng cả tinh thần lẫn thể chất, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lãnh đạm, anh nói: “Đến phòng tài chính nhận tiền thưởng một tháng đi.”
Hai mắt Trình Hiệp sáng lên: “Cảm ơn tổng giám đốc.”
Đường Hạo Tuấn nhếch cằm, hỏi tới chuyện chính: “Cậu đột nhiên tới gặp tôi là có chuyện gì?”
“Là chuyện di chúc của ông cụ.” Nói đến đây Trình Hiệp lập tức thu lại biểu cảm, trở nên nghiêm túc: “Tôi đã tìm gặp trợ lý của ông cụ khi còn sống, hỏi ông ta chỗ để di chúc của ông cụ, nhưng ông ta trả lời là không biết.”
Nghe thấy vậy Đường Hạo Tuấn cũng không hề ngạc nhiên, anh chậm rãi điều chỉnh tư thế ngồi: “Ông ta không biết cũng là điều bình thường thôi. Nếu ông ta mà biết thì Đường Hạo Minh đã sớm lấy được di chúc rồi.”
“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu: “Sau đó tôi hỏi mấy câu khác nhưng ông ta đều không trả lời. Có điều ông ta cũng nhờ tôi chuyển lời cho anh, nói đó là lời ông cụ nhắn lại cho anh khi còn sống.”
“Nói gì?” Đường Hạo Tuấn híp mắt.
Trình Hiệp hít vào một hơi, chậm rãi nói: “Trợ lý đó nói là nếu bên chi trưởng yên phận, không có ý đồ xấu với tập đoàn Đường Thị và nhà họ Đường thì bảo anh đừng tìm di chúc.”
“Có ý gì?” Đường Hạo Tuấn siết chặt nắm tay: “Trong di chúc có gì đó ảnh hưởng xấu cho bên chi trưởng sao?”
“Chắc là vậy ạ, nếu không thì không thể giải thích được tại sao ông cụ phải nhắn lại cho anh những lời như vậy. Mà rõ ràng là Đường Hạo Minh biết trong di chúc của ông cụ có cái gì nên mới hao tổn tâm sức muốn lấy được di chúc để hủy nó đi. Nếu như vậy thì bên nhà họ có thể yên tâm không lo lắng gì nữa.” Trình Hiệp đẩy mắt kính phân tích.
Đường Hạo Tuấn híp mắt lại, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Nếu đã như vậy thì tôi nhất định phải tìm được di chúc. Tôi muốn nhìn xem trong di chúc có gì!”
“Nhưng bây giờ chúng ta hoàn toàn không có manh mối gì cả.” Trình Hiệp nhìn anh tỏ vẻ bất lực.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu rơi vào trầm tư, nghĩ đến vị trí mà ông nội có thể cất di chúc.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ mọi vị trí đều bị anh bác bỏ.
Ở những chỗ đó không có khả năng để di chúc, vì anh có thể nghĩ ra thì nhất định Đường Hạo Minh cũng có thể nghĩ ra, nói không chừng còn từng lật tung lên rồi.
Vì vậy, di chúc chắc chắn được để ở một nơi khác!
“Trà pha xong rồi đây.” Lúc này Tống Vy bưng hồng trà đã pha xong đi ra từ trong bếp.
Đường Hạo Tuấn ngừng suy nghĩ, giương mắt lên: “Cậu cứ về trước đi, tôi sẽ cố hết sức suy nghĩ tìm manh mối của di chúc.”
“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu.
Tống Vy đang cúi người pha trà: “Trợ lý Trình đi luôn à? Nhưng trà tôi vừa pha xong mà.”
“Không cần đâu nhà thiết kế Tống, tôi có việc nên phải đi trước, không quấy rầy cô và tổng giám đốc nữa.” Nói xong, Trình Hiệp nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi xoay người rời đi.