Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 398




Người đại diện của hai nhóm thần tượng bước lên: “Cô là nhà thiết kế Tống?”

“Là tôi.” Tống Vy mỉm cười gật đầu.

“Vậy thì mọi chuyện ở đây nhờ cả vào cô nhé.” Người đại diện ra thủ thế mời.

Tống Vy “ừ” một tiếng, cầm lấy thước dây, bắt đầu đo đạc cho nhóm thần tượng.

Các cậu trai rất phối hợp, Tống Vy chưa đến nơi thì từng người một đã đứng xếp thành hàng, còn tự động giơ tay ra nữa.

Các cô gái tuy không phối hợp đến mức đó nhưng cũng không gây chuyện quấy phá gì. Vậy nên, chỉ mất khoảng một tiếng đồng hồ, Tống Vy đã xem như đã hoàn thành công việc.

Sau đấy, Tống Vy chào mọi người, định ra về.

Nhưng đúng lúc cô vừa ra khỏi thang máy, chuẩn bị đi về phía cổng đài truyền hình thì chợt nhìn thấy hai bóng hình rất đỗi quen thuộc đang lôi kéo nhau.

Có thể thấy rõ là Tô Thu và Lâm Quốc Thần, kẻ mà bà ta ngoại tình.

Sao bọn họ lại ở đây?

Tống Vy ngờ vực nhíu mày, sau đó, cô nhìn thấy Tô Thu khóc lóc, bổ nhào vào ngực Lâm Quốc Thần.

Tống Vy sợ bị họ phát hiện ra bèn rón rén đi tới ngã rẽ hành lang bên cạnh. Đến góc khuất, cô tựa vào tường, lén lút quan sát.

Chẳng những đứng nhìn mà cô còn lấy di động ra, thậm thụt nhấn nút quay phim.

“Quốc Thần, phải làm sao đây? Huyền Nhi đã thành ra thế này rồi.” Tô Thu kéo lấy cổ áo Lâm Quốc Thần, bật khóc với vẻ đau lòng cực độ.

Lâm Quốc Thần không khỏi nhìn bà ta: “Không phải anh đã bảo em là đừng có đến đây tìm anh hay sao. Lỡ như bị ai đó nhìn thấy thì chức vụ anh vất vả tìm được ở đây sẽ không giữ được đâu.”

Tống Vy nghe thấy thế thì ngộ ra, há hốc mồm miệng.

Hóa ra Lâm Quốc Thần làm việc trong đài truyền hình.

Rõ ràng cách đây không lâu vẫn còn là một tên chẳng có nghề ngỗng gì, không ngờ xoay mình đi một cái đã biến thành nhân viên của đài truyền hình rồi. Không biết chuyện này có nhờ sự giúp đỡ của Tô Thu hay không đây.

“Sao anh lại có thể nói như vậy chứ!”

Tô Thu đỏ cả mắt, mắng Lâm Quốc Thần xối xả: “Thế cuối cùng là công việc quan trọng hơn, hay là Huyền Nhi quan trọng hơn hả? Bây giờ Huyền Nhi bị cả đám người thi nhau bắt nạt, giờ còn nằm trong bệnh viện, còn què mất một chân, sau này còn bị nhốt lại vào bệnh viện tâm thần nữa. Anh nói nghe xem, lỡ như con bé phát điên thật hay nghĩ quẩn thì phải làm sao đây!”

Lâm Quốc Thần phủi phủi phần áo bị bà ta vò lấy: “Em nói mấy thứ này với anh làm gì?”

Tống Vy gật gù.

Cô cũng thấy lạ, chuyện của Tống Huyền, Tô Thu nói với Lâm Quốc Thần làm gì chứ.

“Làm gì? Đương nhiên là để anh nghĩ ra cách nào đó để cứu Huyền Nhi chứ còn gì!” Tô Thu lớn tiếng đáp lại.

Vẻ mặt Lâm Quốc Thần càng ra chiều mất kiên nhẫn: “Cứu? Anh cứu thế nào được? Anh chỉ là một tên nhân viên quèn, làm sao có khả năng cứu con bé được. Sao em không đi tìm chồng em, tìm cái tên Tống Huy Khanh đó cứu con bé đi?”

“Bây giờ Tống Huy Khanh chẳng làm được trò trống gì nữa rồi, nhà họ Tống cũng phá sản rồi. Ông ta còn đang bị Đường Hạo Tuấn trông chừng, làm gì mà dám ra tay. Nếu như trong tay ông ta không còn lại chút ít tiền dưỡng lão thì em đã ly dị với ông ta từ đời nào rồi. Nhưng anh thì khác, không phải anh có mấy người anh em ư? Anh…”