Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 395




Mấy phút sau, Giang Hạ nghe xong được tất cả mọi chuyện giữa Đường Hạo Tuấn và Tống Vy, lắc đầu tấm tắc vài tiếng: “Quả nhiên hai người có duyên trời định mà, năm năm trước trời xui đất khiến trải qua một đêm với nhau, năm năm sau gặp lại yêu nhau, không ở bên nhau thì trời đất không dung.”

Nghe cô ấy nói quá lên như vậy, Tống Vy không khỏi lắc đầu cười.

Có điều có một câu Giang Hạ Nói đúng, chính là cô và Đường Hạo Tuấn, đúng là rất có duyên.

Từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ, người đàn ông đầu tiên khiến mình rung động, trùng hợp lại là ba của con mình.

Giang Hạ kéo ghế ngồi xuống đối diện: “Vy Vy, cậu định bao giờ thì nói cho tổng giám đốc Đường?”

Tống Vy lấy bình giữ nhiệt trên bàn, uống một ngụm nước: “Không vội, sau này rồi nói. Nếu sau này tớ và anh ấy thật sự có thể ở bên nhau yên ổn thì tớ sẽ nói với anh ấy. Còn nếu không thể, tớ cũng có thể đưa hai đứa trẻ đi bất cứ lúc nào.”

“Cũng phải.” Giang Hạ gật đầu, cảm thấy có lý.

Tống Vy đậy nắp lại: “Thế nên cậu phải giúp tớ giữ bí mật cẩn thận đấy, đừng có để lộ ra ngoài. Tớ sợ cậu nói ra khắp nơi nên mới không muốn nói với cậu.”

Giang Hạ cũng biết bản thân không giữ được miệng, có chút ngại ngùng cười: “Ây dà, tớ biết rồi mà, tớ sẽ giữ bí mật tuyệt đối, yên tâm đi.”

“Chính vì cậu nên tớ mới không yên tâm được đấy biết không?” Tống Vy tức giận trừng mắt với cô ấy.

Giang Hạ lè lưỡi, nói sang chuyện khác: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, nói tới người đàn ông vừa rồi đi, ai thế? Sao anh ta lại biết tổng giám đốc Đường là ba của hai đứa trẻ?”

Vẻ mặt Tống Vy trở nên nghiêm túc: “Anh ta là Đường Hạo Minh, là anh họ của tổng giám đốc Đường, bác của hai đứa trẻ.”

“Ôi trời, không ngờ còn có quan hệ như vậy, có điều, anh ta tìm cậu làm gì?” Giang Hạ chớp mắt tò mò.

Tống Vy thở dài: “Trước đây tớ nợ anh ta một ân tình, thế nên anh ta bảo tớ tới chỗ tổng giám đốc Đường tìm xem bản di chúc của ông cụ Đường ở đâu, sau đó mang di chúc tới cho anh ta.”

“Cái gì?” Giang Hạ đập bàn đứng lên: “Cậu đồng ý rồi à?”

“Chưa, có điều, tớ cũng chưa từ chối, chỉ đang suy nghĩ thôi.” Tống Vy nhìn xuống, hờ hững nói: “Vì anh ta ra một điều kiện rất tốt, chính là manh mối về cái chết của ba mẹ tổng giám đốc Đường. Tổng giám đốc Đường vẫn luôn điều tra chuyện này, tớ muốn giúp anh ấy, dù sao thì tớ cũng nợ anh ấy rất nhiều.”

“Đừng!” Giang Hạ làm động tác dừng, nghiêm túc nói: “Vy Vy, dù cậu muốn giúp tổng giám đốc Đường thì cũng không thể dùng cách này được, hành vi này của cậu chính là phản bội tổng giám đốc Đường đấy.”

“Tớ biết, vậy cậu nói xem tớ phải làm sao? Đường Hạo Minh rõ ràng không bỏ qua cho tớ, anh ta muốn tớ làm. Ngộ nhỡ tớ từ chối, anh ta tức giận, ra tay với người bên cạnh và con tớ thì phải làm sao? Thế nên tớ mới nói cần suy nghĩ để kéo dài thời gian.” Tống Vy mệt mỏi đỡ trán.

Giang Hạ đảo mắt: “Hay là, cậu nói thẳng chuyện này với tổng giám đốc Đường đi?”

“Nói với tổng giám đốc Đường?” Tống Vy có hơi sửng sốt.

“Đúng.” Giang Hạ gật đầu: “Như vậy thì không tính là cậu phản bội tổng giám đốc Đường, cũng có thể biết được thông tin của bản di chúc từ chỗ tổng giám đốc Đường. Rồi cậu làm một bản sao đưa cho Đường Hạo Minh, không phải được rồi sao? Dù sao thì anh ta chỉ nói cần di chúc, đâu nói không thể là bản sao!”

Đôi mắt Tống Vy hơi lóe lên một tia sáng.

Có lẽ cách này cũng được, nếu di chúc không liên quan tới phương diện tài sản, chắc tổng giám đốc Đường sẽ đồng ý làm một bản sao để cô trả ơn.