“Đúng vậy, anh ấy tưởng tớ nói hành tung của ba mẹ anh ấy cho ba mẹ tớ, ba mẹ tớ lại báo cho mấy người kia biết. Cho dù tớ với ba mẹ có giải thích thế nào thì anh ấy đều không tin.”
Giang Hạ đau khổ che mặt: “Thực ra lúc ba mẹ anh ấy bị giết, hung thủ từng gọi điện cho ba mẹ tớ. Nhưng đợi lúc ba mẹ tớ chạy tới thì đã muộn rồi, hiện trường chỉ còn lại thi thể của ba mẹ anh ấy, không có hung thủ. Sau đấy đúng lúc Kiều Phàm quay lại.”
Tống Vy ôm lấy cơ thể đang run rẩy của cô ấy: “Tớ hiểu được đại khái rồi, những người giết ba mẹ Kiều Phàm kia cố ý gọi ba mẹ cậu tới để khiến Kiều Phàm hiểu lầm là ba mẹ cậu hại chết ba mẹ anh ta, khiến Kiều Phàm ghi hận lên nhà cậu.”
“Đúng vậy, tất cả mọi người điều biết rõ điều này, nhưng chỉ có Kiều Phàm bị hận thù che mờ hai mắt là không muốn tin tưởng.” Giang Hạ khóc nói.
Tống Vy an ủi vỗ lưng cô ấy: “Vậy sau đó thì sao, Kiều Phàm thế nào?”
“Sau đó Kiều Phàm ở trong bệnh viện tâm thần ba năm.” Giang Hạ lau nước mắt: “Bởi vì lúc Kiều Phàm nhìn thấy thi thể của ba mẹ anh ấy, tâm lý và tinh thần đã xảy ra vấn đề rồi, còn suýt chút nữa phân liệt nhân cách. Tuy cuối cùng không phân liệt thành công, nhưng cũng xuất hiện hạn chế, đó là không thể chịu được kích thích. Một khi chịu kích thích thì tính cách sẽ trở nên vô cùng cực đoan.” . ngôn tình hoàn
Nghe tới đây, Tống Vy không khỏi nhớ tới dáng vẻ lúc đó của Kiều Phàm mà cô nhìn thấy trong máy nhận diện, đúng thật là vô cùng điên cuồng, vô cùng cực đoan.
“Cho nên để khống chế tâm trạng bất ổn, sau khi Kiều Phàm ra khỏi bệnh viện tâm thần đã học về cả não bộ và tâm lý học.” Giang Hạ thở dài một hơi.
“Hóa ra thôi miên của anh ấy là từ đây mà ra à.” Tống Vy khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng cũng cảm thấy thông cảm với quá khứ của Kiều Phàm.
Mà Giang Hạ cũng vì nói ra được những bí mật này mà cả người lẫn trong lòng cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều, sau đó nằm bò trên bàn làm việc ngủ say.
Tống Vy nhìn khuôn mặt say ngủ đầy mệt mỏi của cô ấy, đau lòng thở dài một hơi, cầm áo khoác lên đắp cho cô ấy rồi nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
Buổi tối, Tống Vy mặc một bộ váy dự tiệc bó sát màu đen lái xe tới khách sạn Thế Kỷ, tham gia triển lãm của thầy Dylan.
Lúc cô tới thì đã có rất nhiều người tới triển lãm, đều là những nhà thiết kế được mời, cùng với những nhà giám định khá nổi tiếng.
Tống Vy đi vào, sau khi chào hỏi với những nhà thiết kế và nhà giám định mình quen biết liền tới tham quan tác phẩm của thầy Dylan.
Phong cách thiết kế của thầy Dylan vô cùng giống cô, cô định chụp lại tác phẩm quay về nghiên cứu thật kỹ, tin rằng nhất định có thể nâng cao được trình độ thiết kế của mình.
Ngay lúc Tống Vy đang vui vẻ chụp ảnh quên mất trời đất thì bên cạnh đột nhiên có thêm một bóng dáng: “Tới từ bao giờ vậy?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngón cái của Tống Vy run lên, nhanh chóng ấn xuống, sau đó bức ảnh liền bị nhòe đi.
Nhưng cô không hề để ý, sau khi xóa bức ảnh đấy xong liền buông điện thoại xuống nghiêng mặt sang bên cạnh nhìn. Thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông thì kinh ngạc nói: “Tổng giám đốc Đường, anh về rồi à?”