Đường Hạo Tuấn mặc áo khoác vào đứng dậy: “Gần đây công ty trang sức dưới trướng thiếu một lô đá phỉ thúy, tôi định tới nơi sản xuất xem thế nào.”
“Hóa ra là vậy.” Tống Vy gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Đường Hạo Tuấn cất bước đi về phía cửa văn phòng, vừa đi vừa nói: “Cho nên hai ngày tới tôi không đưa hai đứa nhỏ đi học được.”
“Không sao, tự tôi đưa là được rồi, hơn nữa mấy ngày nay đều là tổng giám đốc Đường đưa chúng nó đi học, mấy đứa trẻ trong nhà trẻ đều nhìn thấy anh, chắc không còn ai nói chúng nó không có ba nữa đâu.” Tống Vy đi theo sau anh, khẽ cười tiếp lời.
Đường Hạo Tuấn bỗng khựng bước chân lại: “Đề nghị lần trước của tôi, em suy nghĩ thế nào rồi?”
“Đề nghị gì cơ?” Tống Vy không ngờ rằng anh lại đột nhiên dừng lại, suýt chút không phanh chân kịp mà đâm vào anh.
Đường Hạo Tuấn quay người lại: “Chuyện tìm ba cho hai đứa nhỏ!”
Vẻ mặt Tống Vy hơi cứng lại, sau đó cụp mắt che đi sự tự giễu trong mắt: “Gần đây bận quá, làm gì có thời gian suy nghĩ tới những chuyện đó, một thời gian nữa rồi hẵng tính.”
Anh hy vọng cô nhanh chóng tìm người đàn ông khác để gả đi tới như vậy sao?
Đường Hạo Tuấn không biết suy nghĩ trong lòng Tống Vy, nghe thấy cô nói như vậy cũng không hỏi nữa, mở cửa văn phòng đi ra ngoài.
Buổi tối Giang Hạ gọi điện thới thúc giục: “Vy Vy, cậu ra ngoài chưa?”
Tống Vy đang đứng trước tủ quần áo chọn đồ, nghe thấy cô ấy nói vậy thì vội vàng trả lời: “Chưa nữa, tớ đang thay quần áo.”
“Được rồi, vậy cậu nhanh lên nhé, tớ và Kiều Phàm đều tới rồi.” Giang Hạ lật menu rượu nói.
Tống Vy tưởng mình nghe nhầm, chớp mắt nói: “Cậu nói gì cơ, Kiều Phàm cũng đi á?”
“Đúng vậy, sao thế?” Giang Hạ nhìn Kiều Phàm ngồi ở đối diện.
Tống Vy lấy một chiếc váy đỏ vứt lên giường, hàng lông mày thanh tú nhíu lại: “Còn sao trăng gì nữa, Kiều Phàm vừa xuất viện, cậu đã để anh ấy uống rượu rồi à?”
Giang Hạ bật cười: “Ôi chao! Vy Vy, cậu hiểu lầm rồi, đương nhiên tớ sẽ không để anh ấy uống rượu, tớ cũng đâu có ngốc. Yên tâm đi, chỉ cho anh ấy uống nước ép hoa quả thôi. Dù sao thêm một người chúc mừng cũng tưng bừng hơn mà.”
Nghe vậy Tống Vy thở phào một hơi: “Được, tớ tới ngay đây.”
Dứt lời cô liền cúp máy, cởi đồ ngủ trên người ra rồi thay váy, sau đó trang điểm nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
“Hải Dương, Dĩnh Nhi.” Tống Vy gọi về phía phòng các con.
Hai đứa trẻ dắt tay nhau mở cửa đi ra: “Sao thế mẹ?”
Tống Vy vừa sửa sang lại túi vừa dặn dò: “Mẹ phải ra ngoài ăn cơm với ba mẹ nuôi. Hai đứa ngoan ngoãn ở trong nhà đừng có ra ngoài, tới giờ là phải đi ngủ, đã biết chưa?”
“Biết rồi ạ.” Hai đứa trẻ gật đầu.
Tống Vy đi tới, sau khi hôn lên má hai nhóc thì thay giày, đi ra ngoài.
Tới quán bar.
Theo sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, Tống Vy tớ phòng bao Giang Hạ đã đặt.
Giang Hạ nhìn thấy Tống Vy thì vẫy tay với cô: “Vy Vy, cuối cùng cậu cũng tới rồi, đợi cậu lâu lắm rồi đấy.”
“Xin lỗi xin lỗi, trên đường kẹt xe.” Tống Vy đặt túi xuống, hai tay chắp lại xin lỗi.
“Tự phạt một ly đi!” Giang Hạ đưa cho cô một ly rượu.
Tống Vy mỉm cười, đang định nhận lấy thì đã bị Kiều Phàm ngăn lại: “Tay em làm sao vậy?”
Kiều Phàm thấy trên tay Tống Vy dán miếng dán lạnh, khuôn mặt luôn dịu dàng của anh ta chợt trở nên nghiêm túc.
Lúc này Giang Hạ cũng mới nhận ra sự bất thường trên tay Tống Vy, không cười nữa mà hỏi một câu: “Đúng đấy Vy Vy, tay cậu làm sao vậy?”
Tống Vy nhún vai, thoải mái trả lời: “Không sao, bị hồng trà làm bỏng thôi.”
“Để tôi xem thử.” Kiều Phàm kéo lấy tay cô nhìn, xác nhận đúng thật là như cô nói mới buông ra, giọng điệu có hơi bất lực: “Sao lại bất cẩn như vậy chứ.”
Tống Vy ngượng ngùng cười.
“Được rồi được rồi, không nói tới những chuyện này nữa, uống rượu đi. Hôm nay là ngày cực kỳ vui, nào, chúng ta cạn một ly vì Tống Huyền đã ngồi tù!” Giang Hạ cầm ly rượu đứng lên.
Tống Vy và Kiều Phàm cũng đứng lên, mỗi người tự bưng ly mình cụng ly với cô ấy.