Ngày mai hẹn Giang Hạ đi làm bộ mới vậy.
“Bị tao ép?” Tống Huy Khanh bị sặc nước miếng.
Vì ông ta cảm thấy câu nói này vô cùng quen tai, không phải hôm qua trong điện thoại, khi cô hỏi ông ta vì sao lại bịa đặt chuyện cô và Đường Hạo Tuấn lên mạng, ông ta cũng trả lời cô như vậy sao?
Không ngờ cô lại dùng lời này để đáp trả ông ta!
“Đúng vậy, ông lợi dụng sức mạnh của dư luận, ép tôi rút đơn tố cáo Tô Thu, làm giả chứng cứ cho Tống Huyền, tôi bị ông ép không còn cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy thôi.” Tống Vy nhún vai, ra vẻ bản thân cũng rất bất đắc dĩ.
Tống Huy Khanh bị cô chặn lời không còn gì để nói, khuôn mặt già nua co quắp lại: “Đúng, mày chỉ có thể làm như vậy, nhưng mày có biết, mày làm như vậy sẽ ảnh hưởng thế nào tới nhà họ Tống và Tống Thị không? Giờ giá cổ phiếu của Tống Thị đều đang xuống dốc không phanh cả rồi!”
Tống Vy đưa điện thoại ra xa tai chút: “Ông Tống, ông nói lời này có chút buồn cười đấy, giá cổ phiếu của Tống Thị tụt là do chính bản thân ông. Năm đó ông không ngoại tình thì cũng sẽ không có ngày hôm nay, hơn nữa tôi còn mong giá cổ phiếu của Tống Thị giảm đấy, giảm xuống thấp nhất, sau đó tuyên bố phá sản nữa kìa!”
Tập đoàn Tống Thị là Tống Huy Khanh và mẹ cùng sáng lập, thậm chí mẹ còn bỏ ra nhiều hơn.
Nhưng bảy năm trước, Tống Huy Khanh lừa mẹ ký giấy chuyển nhượng cổ phần rồi đuổi mẹ ra ngoài, từ lúc đó, cô đã không còn tình cảm gì với Tống Thị nữa.
“Mày…” Tống Huy Khanh hơi nghẹn lại, sau đó nắm chặt gậy, còn muốn nói gì đó.
Tống Vy ngáp một cái, đã không còn kiên nhẫn nữa rồi: “Ông Tống, không còn sớm nữa, cứ vậy đi, tôi phải đi nghỉ ngơi rồi, tạm biệt!”
Nói rồi, cô tắt máy, ném điện thoại sang một bên.
“A lô, a lô?” Tống Huy Khanh vẫn hét vào điện thoại.
“Đừng gọi nữa, cô ta tắt máy rồi.” Phía sau, giọng nói lạnh căm của Tống Huyền vang lên.
Tống Huy Khanh đặt điện thoại xuống, nhận ra đúng là đã tắt máy, tức giận quay đầu: “Con mất nết đó, trong mắt nó không còn người ba này nữa rồi!”
Nghe thấy câu này, Tống Huyền cười nhạo một tiếng: “Ba, con nói này, dù là ai bị ba ruột của mình đối xử như vậy thì trong mắt cũng sẽ không có người ba này nữa đâu, ba biết rõ còn cố hỏi à?”
Khóe miệng Tống Huy Khanh khẽ giật, sắc mặt có chút khó chịu, không nói gì.
Đột nhiên, cửa phòng thẩm vấn mở ra, Tô Thu mặc đồ phạm nhân, bị một cảnh sát dẫn vào.
Hai ngày ngắn ngủi thôi mà Tô Thu gầy đi trông thấy, mặt mũi vàng vọt, xương gò má nhô ra, trông có vẻ càng thêm chua ngoa cay nghiệt.
Bà ta thấy Tống Huyền cũng gầy đi rất nhiều, lại nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tống Huy Khanh, òa lên khóc: “Ông xã, ông cứu tôi với, tôi không muốn ở đây nữa, ở đây tôi sống không tốt chút nào, ăn không ngon, ngủ không yên, còn có người bắt nạt tôi nữa!”
Nghe thấy tiếng khóc của bà ta, Tống Huyền cúi đầu, trong mắt ánh lên vẻ ghét bỏ.
Tống Huy Khanh cũng bị tiếng khóc của bà ta làm cho đau đầu, huyệt thái dương nổi lên gân xanh: “Được rồi, đừng khóc nữa, hình phạt của bà đã có rồi, tôi cứu bà thế nào đây? Bà cứ cố nhẫn nhịn đi, chịu đựng mười ngày là được.”
“Mười ngày…” Tô Thu tuyệt vọng, ánh mắt u ám, có điều nhìn thấy Tống Huyền thì lại tỉnh táo lên: “Thế Huyền Nhi thì sao? Không cứu được tôi thì ông cũng phải cứu Huyền Nhi chứ? Cố xin giảm án cho nó mấy năm đi.”
“Vô ích thôi, Tống Vy vẫn không đồng ý làm giả chứng cứ cho con.” Tống Huyền ngẩng đầu, đôi mắt nguy hiểm nheo lại: “Có điều cũng chẳng sao, cô ta không chịu làm giả chứng cứ, vậy thì không để cô ta tới tham dự phiên tòa là được.”
Nghe vậy, Tống Huy Khanh và Tô Thu liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn cô ta: “Huyền Nhi, con định làm gì?”
Tống Huyền không để ý tới Tô Thu, vẫy tay với Tống Huy Khanh: “Ba, chúng ta làm thế này…”