Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 299




Hàng lông mày thanh tú của Tổng Vy cau lại, nghiêng người tránh khỏi pha tấn công của bà ta.

Vì Tống Vy né tránh nên Tô Thu vồ hụt, bước chân lảo đảo, quỳ cả hai gối xuống đất, đầu gối va đập làm rách da ngay tại chỗ, bà ta đau đớn rú lên.

Người bên cạnh đều ngây ra nhìn.

Sau khi phản ứng lại, hai cảnh sát đang sầm mặt thực sự không nhịn nổi nữa mà bật cười. Mấy phóng viên kia còn quá đáng hơn, bấm máy tách tách tách, chụp lại cảnh thảm hại của Tô Thu.

Tống Huyền lạnh lùng nhìn Tô Thu, trong mắt toàn là vẻ phiền chán và ghét bỏ.

Đồ ngu xuẩn này thật là vô dụng. Đến đánh người mà cũng không đánh được, còn ngã thành như vậy, đúng là làm cô ta mất hết cả mặt mũi!

Tống Vy nhướn mày đi tới trước mặt Tô Thu, nhìn bà ta từ trên cao xuống: “Còn chưa tới tết mà dì Tô đã hành lễ lớn với tôi như vậy rồi, tôi không nhận nổi đầu, mau đứng lên màu đứng lên”

Nói rồi, Tống Vy vươn tay ra, giả vờ muốn đỡ Tô Thu dậy. “Ai cần mày đỡ!” Tô Thu thẹn quá hóa giận hất tay cô ra, nhịn đau tự mình đứng dậy.

Sau khi đứng lên, Tô Thu thấy Tống Vy đứng cách mình gần như vậy, trong mắt xẹt qua vẻ hung ác, sau đó giơ tay lên với tốc độ cực nhanh, tát về phía mặt Tống Vy.

Con người Tống Vy co rút lại, vô thức nghiêng đầu sang bên cạnh. Khuôn mặt cô may mắn tránh được cái tát cả Tô Thu, nhưng lại bị bà ta tát thẳng vào bả vai. Bốp một tiếng, âm thanh vô cùng rõ ràng vang dội.

Chuyện xảy ra đột ngột này khiến người xung quanh đều kinh ngạc sững sờ. Chỉ có Tống Huyền là bật cười sung sướng. Cái tát này của Tô Thu dùng sức vô cùng mạnh, Tống Vy chỉ cảm thấy bả vai mình bỏng rát, đau không chịu được.

Nếu như ban nãy, cô không phản ứng kịp thời mà tránh được nhanh, cái tát này chắc chắn đã đánh thẳng vào mặt cô, gương mặt cô cũng sẽ hỏng ngay tại chỗ!

Nghĩ tới đây, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tổng Vy tràn đầy vẻ giận dữ, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo cực độ: “Cảnh sát, tôi muốn báo án, tôi muốn kiện bà ta tội cố ý hành hung!”

Một tay cô che lấy bả vai, một tay chỉ vào Tống Vy.

Hai cảnh sát còn chưa nói gì, Tô Thu đã hoảng loạn, hét lên với giọng the thé: “Con đĩ, mày nói láo gì đấy, cái gì mà tội cố ý hành hung, tao chỉ tát mày một cái thôi, chưa đến mức phạm tội hành hung đâu!”

Sau khi liếc nhìn Tống Huyền đang cau mày ở một bên, Tống Vy cười khẩy nói: “Bà với Tống Huyền không hổ là mẹ con, chuyện phạm pháp đều làm thuận tay như vậy. Tôi nói cho bà biết Tô Thu, chỉ cần bà động tay động chân với tôi thì là bà đã cố ý hành hung rồi, có hiểu không?”

“Cô gái này nói đúng đấy, bà ra tay đánh cô ấy, cô ấy hoàn toàn có thể hiện bà với tội danh cố ý hành hung. Nếu như bà đánh nặng, cô ấy đi kiểm tra thương tích thì thậm chí bà còn bị xử lý giam giữ từ năm tới mười ngày.”

Nữ cảnh sát đã ngứa mắt Tô Thu từ lâu, bởi vậy khi nghe thấy lời Tống Vy nói, liền đứng ra xác nhận.

Lúc này Tô Thu bị dọa cho mặt trắng bệch, giọng nói cũng trở nên lắp bắp: “Sao... sao lại như vậy được?”

Bà ta chẳng qua chỉ tát Tống Vy một cái thôi, sao lại tát cho bản thân cũng vào đồn cảnh sát luôn rồi?

Cảnh sát, phiền hai người dẫn bọn họ đi đi. Lát nữa tôi sẽ tới bệnh viện kiểm tra thương tích, sau đó sẽ gửi kết quả kiểm tra thương tích tới cho mọi người.”

Tống Vy cười nói với hai cảnh sát.

Hai cảnh sát gật đầu, sau đó dẫn Tống Huyền và Tô Thu vẫn còn đang ngẩn người đi.