Lâm Giai Nhi có chút không muốn, giữ chặt cánh tay anh: “Hạo Tuấn, em không muốn kiểm tra, mấy loại kiểm tra kia với em quá đau.”
“Anh biết, nhưng đều là vì muốn tốt cho em, nhịn một chút, nghe lời!” Đường Hạo Tuấn đưa tay, giúp cô chỉnh chỉnh tóc giả.
Ánh mắt Lâm Giai Nhi ảm đạm buông tay ra, đi theo y tá.
Cô ta đi rồi, Đường Hạo Tuấn cũng không nán lại trong phòng, nhấc chân đi đến khoa xét nghiệm.
Đợi bên ngoài khoa xét nghiệm chừng nửa tiếng, cửa khoa xét nghiệm mở ra, Mạnh Ngọc đi từ bên trong ra.
Nhìn lông mày nhíu chặt của Mạnh Ngọc, trái tim Đường Hạo Tuấn trầm xuống, sự mong đợi, cũng bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
“Kết quả thế nào?” Anh nắm nắm tay, trầm giọng hỏi.
Mạnh Ngọc nhìn anh một cái, há to miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì cả, lấy giấy giám định trong tay đưa cho anh, ý bảo chính anh tự xem.
Nhìn thấy mấy chữ: Không phải quan hệ cha con trên đó, Đường Hạo Tuấn mạnh méo kéo căng giấy giám định, khép mắt lại, vẻ mặt trầm lặng, làm người ta nhìn không ra hỉ nộ.
Mạnh Ngọc thở dài, đưa tay lên bả vai anh: “Hạo Tuấn, thật đáng tiếc, hai người chỉ là trùng hợp có được cùng một nhóm máu.”
Thật không biết là người đàn ông nào, làm cho Tống Vy sinh ra một đứa bé lớn lên giống Đường Hạo Tuấn, cả nhóm máu cũng giống.
Thật muốn nhìn xem người đàn ông kia trông thế nào.
Yết hầu Đường Hạo Tuấn trượt trượt: “Không sao cả, mạc dù không phải con ruột, sau này thằng bé cũng là con tôi.”
Nghe lời nói ấy, Mạnh Ngọc kinh hãi: “Hạo Tuấn, không phải cậu muốn theo đuổi Tống Vy chứ?”
Đường Hạo Tuấn xé nát giấy giám định, từ chối cho ý kiến.
Mạnh Ngọc không thể tin được há to mồm: “Cậu nói thật?”
“Cậu biết tính cách của mình, hợp ý thì phải lấy được.
“Vậy Giai Nhi phải làm sao bây giờ?” Mạnh Ngọc một phát bắt được cổ áo của anh.
Đường Hạo Tuấn rất không thích bị người khác đối đãi như vậy, con ngươi lạnh lùng híp lại, đưa tay đẩy Mạnh Ngọc ra: “Liên quan gì đến Giai Nhi?”
“Đương nhiên là có!” Mạnh Ngọc lùi về sau hai bước ổn định cơ thể, trên gương mặt trẻ con đáng yêu ngập tràn phẫn nộ: “Ý của Giai Nhi đối với cậu, chẳng lẽ cậu không biết sao?” “Tôi biết, nhưng vậy thì sao chứ, tôi chưa từng có loại tình cảm đó với Giai Nhi, còn tại sao tôi tốt với cô ấy vô điều kiện, trong lòng cậu biết rõ!” Đường Hạo Tuấn sửa sang lại cổ áo, mặt không biểu tình nói. Mạnh Ngọc nghẹn một hơi, lúc sau mới cúi đầu nói: “Nhưng Giai Nhi đợi cậu mười năm…” “Đợi mười năm tôi phải tiếp nhận cô ấy sao, hơn nữa cậu không phải cũng đợi cô ấy mười năm sao, cô ấy cũng biết, nhưng cô ấy chấp nhận cậu sao?” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta. Ánh mắt Mạnh Ngọc run rẩy, cười khổ một tiếng: “Thôi, không nói cái gì, tôi biết ý của cậu, cậu muốn theo đuổi Tống Vy tôi cũng không ngăn cản cậu, nhưng trước khi Giai Nhi xuất viện, cậu không thể để cô ấy biết cậu đã yêu người khác, tôi lo lắng Giai Nhi không chịu được kích thích này.” Đường Hạo Tuấn có chút hếch hếch cằm, ừ một tiếng, xem như đồng ý. Đột nhiên, điện thoại di động trong túi anh vang lên. Đường Hạo Tuấn lấy điện thoại ra nhìn qua, đưa lên bên tai: “Chuyện gì?” “Tổng giám đóc, ngài đã quên rồi, hôm nay có cuộc họp với hiệp hội thiết kế.” Trình Hiệp nhắc nhở. Đường Hạo Tuấn vuốt vuốt mi tâm, anh thật đúng là đã quên.
“Cậu lái xe đến đón tôi, tôi qua đó.” Môi mỏng của Đường Hạo Tuấn giật giật, giao việc.
“Vâng.” Trình Hiệp lên tiếng.
Đường Hạo Tuấn cúp điện thoại, xoay người ra khỏi bệnh viện.
Địa điểm họp ngay cả cao ốc văn phòng hiệp hội thiết kế, Trình Hiệp dừng xe ở chỗ dừng xe trước cửa tòa nhà, vội vàng xuống xe đi ra đằng sau mở cửa xe cho Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn xuống xe, chỉ thấy một chiếc xe taxi màu vàng lái từ xa đến, cuối cùng dừng bên cạnh anh.
Cửa xe mở ra, một đôi chân bạch ngọc tinh tế từ trong xe đi ra, chân đi giày cao gót khoản tám cm, trên giày cao gót là bắp chân không chút thịt thừa.