Giang Hạ bưng ấm trà đi vào văn phòng, rót Tống Vy và thư kí Lý mỗi người một cốc.
Thư kí Lý lấy hợp đồng từ trong túi công văn, đưa cho Tống Vy.
“Cô Tống, đây là hợp đồng mà chúng tôi đã soạn sẵn, cô xem có chỗ nào cần sửa không.”
“Được.” Tống Vy mỉm cười nhận hợp đồng.
Giang Hạ cũng đi đến phía sau cô, cùng nhau đọc.
Xem xong, Tống Vy hài lòng khép lại hợp đồng: “Không có vấn đề gì.”
“Vậy chúng ta kí tên thôi.” Thư kí Lý đưa một chiếc bút máy tinh xảo qua.
Nhìn thấy chiếc bút này, Tống Vy có chút hoảng loạn.
Giang Hạ thấy vậy đẩy cô: “Vy Vy, cậu làm sao đấy, sao lại ngẩn người thế.”
Ánh mắt Tống Vy lóe lên, hơi ngại ngùng giật giật khóe miệng: “Rất xin lỗi, nhìn thấy chiếc bút này khiến tôi liên tưởng đến một người, anh ấy dùng cũng là loại bút này.”
Bút máy mà Đường Hạo Tuấn hay dùng cũng là nhãn hiệu này.
“À, có thể mạo muội hỏi cô một câu không, đó là ai vậy?” Trong mắt thư kí Lý xẹt qua một tia sáng.
Nhưng Tống Vy không hề phát hiện, vừa kí tên vừa cười đáp: “Là cấp trên cách đó không lâu của tôi.”
Đó chẳng phải là Tổng giám đốc sao?
Thư kí Lý nhướn mày, bỗng nhiên nhớ đến lời của trợ lý Trình, cô Tống Vy trước mặt này mới là người mà Tổng giám đốc giám đốc yêu thật lòng.
Vậy lát nữa anh ta báo cáo chuyện này cho Tổng giám đốc nghe biết đâu anh cao hứng lại tăng tiền thưởng cho mình?
“Thư kí Lý, thư kí Lý?” Giang Hạ vươn tay khua khua trước mặt anh ta.
Thư kí Lý hoàn hồn: “Sao thế?”
“Chúng tôi kí tên xong rồi, đến phiên anh đó, sao lại đổi thành anh ngẩn người rồi?” Giang Hạ nghi ngờ nhìn anh ta.
Thư kí Lý chột dạ hắng giọng một cái: “Thật ngại quá, tự dưng nghĩ đến một số chuyện khác, kí tên xong rồi phải không, tôi biết rồi, vậy để tôi đóng dấu thay ông Lục.”
Dứt lời, anh ta lấy con dấu ra rồi đóng xuống.
Hợp đồng chia làm ba bản, thư kí Lý đưa một bản trong số đó cho Tống Vy rồi cầm theo hai bản khác rời khỏi.
Ra khỏi văn phòng, thư kí Lý lên một chiếc siêu xe sang trọng đỗ ở bên đường, sau đó đưa bản hợp đồng cho Đường Hạo Tuấn vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần: “Tổng giám đốc, đã kí hợp đồng xong rồi ạ.” Đường Hạo Tuấn mở mắt, đưa tay nhận lấy, tiện thể lật mấy tờ xem qua rồi đưa cho thư kí Lý: “Cầm đi, dự án đấu thầu số 8 sau đó sẽ do cậu bàn giao với bọn họ.” “Vâng.” Thư kí Lý gật đầu. Phó lái Trình Hiệp ngoảnh đầu nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường, tôi có đôi chỗ không hiểu, sao ngài bắt buộc phải đi một vòng lớn như vậy, dùng thân phận thật đến hợp tác với nhà thiết kế Tống không phải được hơn sao, chuyện công chứ đâu phải chuyện tư, chắc cô ấy sẽ không từ chối đâu.” “Có đấy!” Môi bạc khẽ động, nhàn nhạt nhả ra hai chữ. Cô thuộc kiểu rất xem trọng người bên cạnh mình, nên vì bọn họ, bất luận là chuyện công hay chuyện tư thì cô ấy đều xa lánh anh. Xong, hai lần anh làm liên lụy cô suýt mất đi tính mạng, anh thế nào cũng phải bù đắp cho cô, nhưng nếu bù đắp một cách lộ liễu chắc chắn cô sẽ không nhận, vì vậy anh chỉ có thể đưa ra hạ sách này, giấu kín thân phận. “Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn day day ấn đường. Thư kí Lý lập tức khởi động xe rời đi. Trên đường đi, một cuộc điện thoại gọi đến số Trình Hiệp.
Trình Hiệp nghe máy xong, có chút đau đầu nói với Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc, chủ nhiệm Tống tỉnh lại, đang náo loạn muốn gặp ngài.”
“Không gặp!” Đường Hạo Tuấn nhăn mày thành một đường, từ chối luôn.
Trình Hiệp truyền đạt lại lời của anh cho người ở đầu dây bên kia, sau đó ngắt kết nối.
“Tổng giám đốc, Tống Huy Khanh nói là hy vọng ngài giúp chủ nhiệm Tống tìm ra hung thủ đánh gãy chân cô ta.” Trình Hiệp cất điện thoại đi.
Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Tôi sớm đã biết hung thủ là ai rồi.”
“Sao?” Trình Hiệp đứng hình: “Ngài biết từ bao giờ vậy.”