Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 141




Vẻ mặt Tống Huyền thoắt cái trở nên trắng bệch, ra sức phủ nhận: “Hạo Tuấn, anh đừng nghe bọn họ nói lung tung, không có chuyện đó đâu.”

“Cái gì gọi là không có chuyện đó đâu, cô vì muốn chúng tôi không đấu thầu thành công mà đổ đầy tinh dầu ra bên ngoài toilet, làm Vy Vy trượt chân ngã sấp mặt, mà đây chính là bằng chứng nhá.” Giang Hạ khuơ tinh dầu trên tay Tống Vy cho Đường Hạo Tuấn xem.

Đường Hạo Tuấn vừa nhìn đã nhận ra ngay đó xác thực là của Tống Huyền, bởi vì trước đây anh đã từng thấy qua.

Hơn nữa, thương hiệu của tinh dầu này cũng là loại Tống Huyền thích nhất.

“Những điều họ nói có thật không?” Đường Hạo Tuấn mím môi thành một đường thẳng tắp, dùng ánh mắt không chút cảm xúc nhìn chòng chọc Tống Huyền.

Đối diện với một Đường Hạo Tuấn như vậy, trái tim Tống Huyền đập bình bịch như muốn nhảy ra ngoài, đảo mắt nhìn trước ngó sau không dám nhìn thẳng vào anh: “Đương…đương nhiên không phải, người dùng tinh dầu nhiều không đếm xuể, ai nói là tinh dầu ở ngoài toilet cứ nhất định phải là tôi làm.”

“Thế thử làm giám định xem sao?” Mí mắt Tống Vy hơi nâng lên, bớt chợt lên tiếng.

Đường Hạo Tuấn dẫn đầu nói: “Được, thế thì cho người kiểm nghiệm xem tinh dầu ở ngoài toilet với cái này có phải là một không.”

“Ý kiến hay đó.” Mắt Giang Hạ sáng lên, “Chỉ cần kiểm ra hai thứ đó là cùng loại thì Tống Huyền cô không rửa sạch tội đâu.”

Tống Huyền nghe đến đây thì hai chân mềm oặt, đặt mông ngồi la liệt dưới đất.

Bộ dạng này của cô ta cũng nói lên cô ta đã thừa nhận tội ác của mình rồi.

Sắc mặt Đường Hạo Tuấn băng lãnh: “Cô đúng là tính nào tật đấy.”

“Hạo Tuấn…” Tống Huyền nhìn anh da diết.



Hai mắt Đường Hạo Tuấn híp lại tỏa ra nguy hiểm: “Cút!”

Thân mình Tống Huyền tức khắc run rẩy, vội vã bò dậy, vớ lấy cái túi lảo đảo lao vào thang máy.

Giang Hạ thấy cô ta bỏ đi thì thấy bất mãn: “Tổng giám đốc Đường , anh cứ để cô ta đi vậy à, cô ta đã hãm hại Vy Vy, anh không định xử lí cô ta sao?”

Tống Vy thấy vậy cũng liếc mắt nhìn anh.

Trên mặt Đường Hạo Tuấn đã tản bớt ý lạnh: “Tôi sẽ cho các cô một câu trả lời hài lòng.”

“Thật không, vậy chúng tôi đành mỏi mắt mong chờ.” Giang Hạ nghe thấy anh nói như vậy thì trong lòng cũng thoải mái hơn. Tống Vy nhìn điện thoại rồi nói: “Tổng giám đốc Đường , cũng không còn sớm nữa, chúng tôi xin phép đi trước.” “Để tôi tiễn hai người.” Đường Hạo Tuấn rủ mắt nhìn xuống chân cô. Chưa đợi Tống Vy đáp ứng, Giang Hạ đã nhanh nhảu gật đầu một cách đầy hào hứng: “Được thôi được thôi.” “Hạ Hạ!” Tống Vy bỗng cau mày, sau đó lắc đầu với Đường Hạo Tuấn: “Không cần đâu, Tổng giám đốc Đường , chúng tôi có thể tự về được, không làm phiền anh nữa, Hạ Ha mau về thôi.” “Ờ…” Giang Hạ đành đỡ cô quẹo sang một chiếc thang máy khác. Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy cho đến khi cửa thang máy đóng lại, thấy khuôn mặt xa cách và khách sáo đó của Tống Vy, bàn tay đút trong túi quần của anh không khỏi cuộn chặt lại. Cô cố ý giữ khoảng cách với anh! Tuy biết rõ nguyên nhân vì sao cô giữ khoảng cách với mình, nhưng khi thấy cô thực sự làm vậy thì trong lòng anh lại không tránh khỏi khó chịu. Trong thang máy, Giang Hạ nhìn Tống Vy nói: “Vy Vy à, sao tớ có cảm giác cậu đối với Tổng giám đốc Đường cứ lạnh nhạt sao ý, hai người các cậu xảy ra chuyện gì phải không?”

Tròng mắt Tống Vy lóe lên một cái, cười nhàn nhạt: “Vốn tớ với anh ấy chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thông thuờng, nhưng bây giờ cấp trên cấp dưới cũng chả phải, chỉ được coi là hai người có quen biết mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì được.”

“Thế nhưng tớ cứ cảm thấy giữa hai người các cậu sao sao ấy, có vẻ như cậu đang giữ khoảng cách với anh ta thì phải.” Giang Hạ phe phẩy mái tóc ngắn của mình.

Tống Vy gật đầu: “Không sai, anh ấy dù gì cũng đã có vị hôn thê rồi, chẳng lẽ tớ không nên giữ khoảng cách sao?”

“Cái này…” Giang Hạ nghẹn họng trong phút chốc.

Tống Vy chỉ vào mặt cô: “Thôi được rồi, cứ tơn hớt chuyện của tớ với Tổng giám đốc Đường, cậu lo mà nhìn mặt của mình đi, cẩn thận không lại để lại sẹo đó.”

“Gì cơ?” Giang Hạ vừa nghe đến đây thì gấp gáp lôi một chiếc gương nhỏ ở trong túi ra soi.