Tổng giám đốc nói, chuyện hợp tác này chỉ dành cho Tân Sinh, cho dù người ngoài kia là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc cũng không được, hơn nữa cấp dưới của anh cũng đều biết Tổng giám đốc không yêu cô vợ chưa cưới kia chút nào.
Anh ta đuổi người đi, tin rằng Tổng giám đốc cũng sẽ biết, và cũng sẽ không trách anh ta.
“Được, tôi đi ngay.” Người vệ sĩ đáp lại.
Nhưng khi anh ta vừa quay lại cửa, Tống Huyền đã đẩy anh ta ra, rồi xông vào: “Chào anh Lục, tôi là…”
Vẫn chưa nói xong, Tống Huyền đột nhiên nhìn thấy Tống Vy và Giang Hạ, vẻ mặt thay đổi rõ rệt: “Sao các người lại ở đây?”
“Coi cô hỏi kìa. Đương nhiên chúng tôi cũng giống như cô. Chúng tôi đến để hợp tác với anh Lục.” Giang Hạ cố ý đảo ngược trình tự hợp tác.
Tống Vy cụp mắt cười, cũng không vạch trần cô ta.
Thư ký Lý muốn nói gì đó nhưng điện thoại lại rung lên, sau khi lấy ra xem, nuốt xuống những gì định nói.
“Tìm anh Lục hợp tác? Chỉ dựa vào các cô?” Tống Huyền chỉ vào Giang Hạ rồi đến Tống Vy, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Giang Hạ đi tới, muốn đánh cô ta: “Chúng tôi thì sao?”
“Còn hỏi nữa sao. Các cô không nhìn năng lực của mình đến đâu. Studio nhỏ của các cô có thể giúp gì cho anh Lục?” Tống Huyền chế nhạo.
Giang Hạ nắm chặt tay.
Tống Vy vỗ vai cô ta, lắc đầu, lạnh lùng nhìn Tống Huyền: “Còn cô thì sao, cô có thể làm gì?” “Tôi có thể làm rất nhiều. Studio của chúng tôi đã thành lập ở thành phố Giang được năm năm rồi. Không cần phải nói, chúng tôi không thiếu các mối quan hệ với các nhà thiết kế. Ngoài ra chúng tôi còn có mấy nhà cung cấp vải đằng sau. Những thứ này các cô không so được đâu.” Tống Huyền nâng cằm tự hào. Giang Hạ khịt mũi: “Thành lập năm năm mà vẫn chưa chuyển thành công ty, còn không biết xấu hổ mà nói ra, tôi thật không biết cô tự hào cái gì.” “Cô …” Sắc mặt Tống Huyền cứng đờ, giơ tay muốn đánh người. Nhưng ngay sau đó, cô ta nghĩ tới trường hợp này không được, tức giận bỏ tay xuống. “Tôi không muốn cãi với cô những thứ này, tránh ra, tôi muốn nói chuyện với anh Lục.” Nói xong, Tống Huyền tiến lên, đẩy Tống Vy ra, đứng trước mặt thư ký Lý. Tống Vy bị cô ta đẩy mạnh đến mức loạng choạng suýt nữa ngã xuống, rất may là Giang Hạ đã phản ứng kịp thời và giúp cô tránh được tai họa. “Tống Huyền, cô bị điên à. Không thấy Vy Vy đang đứng ở đấy sao? Còn đẩy cô ấy?” Giang Hạ tức giận mắng Tống Huyền. Tống Huyền liếc nhìn Tống Vy: “Ai đẩy cô ta chứ, là do cô ta đứng đó cản đường tôi.” “Cô…”
“Được rồi, Giang Hạ, không cần phải hơn thua với loại người này.” Tống Vy vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Giang Hạ, ra hiệu cho cô ta bình tĩnh lại.
Phòng bao cách vách, Đường Hạo Tuấn chứng kiến tất cả những chuyện này từ camera giám sát, biểu cảm lạnh lùng: “Bảo tiểu Lý đuổi Tống Huyền đi.”
“Vâng.” Trình Hiệp đáp lại, gửi một tin nhắn khác.
Thư ký Lý nhìn nội dung tin nhắn, trong lòng càng thêm áp lực, sau khi chỉnh cà vạt và định nói, thì Tống Huyền đột nhiên giành trước: “Xin chào anh Lục, tôi là người phụ trách của studio Nguyệt Quang. Tôi nghe nói anh đến từ nơi khác, vì vậy tôi nghĩ có lẽ anh đang tìm kiếm đối tác để cùng nhau hoàn thành vụ đấu thầu lần này. Tôi … “
“Ha ha ha!” Một tiếng cười lớn cắt ngang lí do thoái thác mà cô ta đã chuẩn bị.
Sắc mặt Tống Huyền đột nhiên trở nên lạnh lùng, hung hăng nhìn về phía Giang Hạ cùng Tống Vy: “Các người cười cái gì?”