Người đàn ông này vì sự ích kỷ của mình, đã tổn thương Hải Dương.
Người để ý đứa trẻ như Tống Vy, sao còn đưa đứa trẻ tới trước mặt Kiều Phàm?
Huống chi, còn là đứa trẻ bé như An An.
Ngộ nhỡ người này làm gì với An An, An An ngay cả phản ứng cũng không thể.
Tống Vy lúc này không ở đây, chị Trương cũng không ở đây, rất có khả năng là Kiều Phàm tự mình bế đứa trẻ đi ra.
Chỉ là không biết Kiều Phàm sao lại biết An An ở đâu, mới có thể chuẩn bị bế An An đi ra.
“Chuyện này có gì không thể chứ?” Kiều Phàm vỗ nhẹ lưng của An An, vừa dỗ An An ngủ, vừa nhìn Đường Hạo Tuấn, trên mặt cười như không cười: “Không tin, anh tìm vợ của anh hỏi thử.”
“Tôi đương nhiên sẽ tìm cô ấy hỏi, nhưng bây giờ đưa đứa trẻ cho tôi.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng chìa tay ra, muốn bế An An đi.
Nhưng Kiều Phàm lại không nghe lời của anh, ngược lại đưa một tay ra, làm một động tác im lặng ở bên môi: “Đợi một lát, đợi tôi sau khi dỗ thằng bé ngủ, tôi tự nhiên sẽ trả cho anh, có điều đứa trẻ này tinh thần hình như có chút không tốt lắm, chỉ là không ngủ.”
Anh ta cúi đầu nhìn An An, An An vẫn mở đôi mắt to tròn đó của cậu bé nhìn Kiều Phàm.
Vừa nhìn, còn vừa mở miệng cười.
Cười một cái thì nước dãi lại chảy ra.
Kiều Phàm cưng chiều lau nước dãi cho cậu bé, trên mặt không hề có vẻ ghét bỏ, nhìn trông thật sự giống một người ba chăm con.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy một màn này, đầu tiên là sững người, sau đó trong lòng không vui, sắc mặt càng thêm khó coi.
Anh nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn nằm trong lòng Kiều Phàm không quấy khóc, ngược lại còn cười với Kiều Phàm, trong lòng vừa tức vừa bất lực.
Này này con trai, người bế con là người đàn ông xấu xa từng tổn thương anh trai của con, còn cả mẹ của con nữa.
Con vậy mà còn cười với anh ta.
Thật là một đứa nhỏ không có lương tâm.
Đường Hạo Tuấn biết An An thích cười, anh mỗi ngày khi trở về bế An An, chỉ cần An An còn thức, cũng sẽ cười với anh, thậm chí sẽ cười với bất cứ ai, là một đứa trẻ rất đáng yêu rất dễ trồng,
Nhưng anh không muốn An An cười với Kiều Phàm.
“Sếp Đường, anh làm sao thế? Anh hình như đang ghen.” Kiều Phàm nhìn gương mặt đen xì của Đường Hạo Tuấn, lại nhìn An
An ở trong lòng, lập tức hiểu được cái gì đó, anh ta cười càng thêm thích thú.
Đường Hạo Tuấn không ngờ anh ta trực tiếp vạch trần cảm xúc của mình, hừ lạnh một tiếng, cũng lười nhịn, đưa tay trực tiếp giật An An từ trong lòng anh ta.
An An vốn đang thoải mái nằm trong lòng Kiều Phàm, cộng thêm Kiều Phàm dỗ đứa trẻ rất giỏi, cậu bé đã hơi buồn ngủ, mắt bắt đầu từ từ nhắm lại muốn ngủ rồi.
Kết quả bị Đường Hạo Tuẩn bị như vậy, An An lập tức tỉnh táo trở lại, sau đó cái miệng nhỏ méo đi, òa khóc một tiếng, tiếng khóc lớn nhất từ trước tới nay.
Trước đây An An khóc, khóc rất nhẹ nhàng, giọng cũng bé, giống như bé gái, khóc vài tiếng thì yên tĩnh lại.
Nhưng lần này, An An cuối cùng cũng khóc như một bé trai, tiếng khóc rất vang, dọa Đường Hạo Tuấn giật mình, sau đó lông
mày nhíu lại, trên mặt hiện ra một tia hoảng hốt không biết làm sao.
Bây giờ, anh hoàn toàn không ngờ An An lại đột nhiên khóc, hơn nữa khóc lớn tiếng như vậy.
Anh vẫn là lần đầu tiên thấy An An khóc dữ dội như vậy, anh vốn cũng chưa từng dỗ đứa trẻ khóc dữ dội như vậy, cho nên đối
mặt với An An của lúc này, anh có hơi không biết phải làm sao.
Kiều Phàm thấy vậy, đứng dậy chìa tay ra: “Đưa đứa bé cho tôi.”
Đường Hạo Tuấn ôm chặt An An, cảnh giác nhìn Kiều Phàm, không đưa.
Anh sợ người đàn ông này sẽ làm tổn thương An An.
Kiều Phàm đương nhiên biết Đường Hạo Tuấn đang nghĩ cái gì, cũng biết Đường Hạo Tuấn tại sao lại có suy nghĩ như vậy.
Dù sao trước đây quả thật là anh ta làm không đúng mới dẫn tới anh ta ở trước mặt bọn họ, không có độ tin cậy nào.
Nếu An An sau khi bị cướp đi, không quấy khóc, anh ta chắc chắn cũng thôi.
Nhưng bây giờ, An An đã khóc, còn khóc rất lớn tiếng, nghe mà khiến người ta đau lòng, vậy anh ta không thể không quản rồi.
Dù sao An An, anh ta rất thích.
Nghĩ vậy, Kiều Phàm hít sâu một hơi, sau đó nhìn Đường Hạo Tuấn, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị: “Đường Hạo Tuấn, anh tốt nhất đưa đứa trẻ cho tôi, An An là sinh non, không thể thường xuyên khóc, khóc nhiều thì sẽ tổn thương rất lớn đối với nội tạng của thằng bé, sẽ khiến nó bị bệnh.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Đường Hạo Tuấn hơi thay đổi, vẻ mặt lập tức trở nên lo lắng.
Anh không có nghi ngờ Kiều Phàm đang nói dối.
Biểu hiện của Kiều Phàm quả nghiêm túc.
Ngoài ra Kiều Phàm nói một câu càng nhắc nhở anh, đó là An An là sinh non, sức khỏe rất tệ, khóc nhiều quả thật không tốt cho sức khỏe.
Một người trưởng thành bình thường khóc nhiều cũng không tốt cho sức khỏe, huống chi là một đứa trẻ, còn là một đứa trẻ sinh non.
Vì vậy Đường Hạo Tuấn mặc kệ Kiều Phàm, cúi đầu bắt đầu dỗ đứa trẻ, muốn làm An An không khóc nữa.
Nhưng lần này bất luận anh dỗ như nào, An An cũng vẫn khóc không ngừng.
Nhất thời, lông mày của Đường Hạo Tuấn càng nhíu chặt, gương mặt trên mặt cũng càng đanh lại.
Bởi vì anh phát hiện, anh không dỗ được An An.
Kiều Phàm thấy vậy, thở dài, sau đó giọng điệu càng thêm nghiêm nghị: “Đường Hạo Tuấn, nếu anh tin tôi, anh đưa An An cho tôi, tôi có cách làm cho An An yên tĩnh trở lại, An An từ nhỏ được các anh bảo vệ, tính cách chắc chắn sẽ bị chiều đỏng đảnh, anh vừa rồi lập tức giành lấy An An, An An bị kinh sợ mới khóc không ngừng, vậy nên anh không dỗ được thằng bé, tuy nó còn nhỏ, nhưng nó biết là ai dọa nó.”
Nghe vậy, Đường Hạo Tuấn sững người.
Rõ ràng không ngờ nguyên nhân An An quấy khóc không ngừng lại là vì anh.
Vậy anh quả thật không thể tiếp tục bế An An nữa.
Có điều ở đây chỉ có anh và Kiều Phàm, Tống Vy và chị Trương cũng không biết đi đâu rồi, gọi bọn họ tới đây, không biết từ nào mới tới được.
Anh không thể để An An khóc mãi, đợi bọn họ tới.
Vậy nên anh thật sự chỉ có thể đưa An An cho Kiều Phàm sao?
Thấy Đường Hạo Tuấn đang do dự, Kiều Phàm nhíu mày: “Đường Hạo Tuấn, anh muốn con trai của anh xảy ra chuyện sao?”
Câu nói này lập tức thức tỉnh Đường Hạo Tuấn.
anh nhìn Kiều Phàm, lại nhìn An An ở trong lòng, cuối cùng đưa ra quyết định gì đó, hai tay đưa An An qua, giọng nói có hơi khàn: “Anh tốt nhất đừng làm gì với An An, nếu không tôi nhất định sẽ xé xác anh ra.”
Khi nói câu này, sự lạnh lẽo trong giọng điệu của anh khiến người khác cả người run rẩy.
Nhưng Kiều Phàm lại không cảm nhận được, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành An An, sau đó lạnh nhạt đáp lại: “Anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì An An, chỉ là thay người ba không chịu trách nhiệm như anh thu dọn rắc rối mà thôi.”
Lời này nói ra, thật sự là đang cố ý mỉa mai.
Bởi vì Đường Hạo Tuấn tuyệt đối không phải là người không chịu trách nhiệm, ngược lại anh rất chịu trách nhiệm.
Anh sợ An An bị Kiều Phàm làm tổn thương, cho nên mới trong lúc khẩn cấp, cướp lấy An An.
Nhưng anh không ngờ lại dọa An An, khiến An An khóc thành ra như này.
Hơn nữa anh vốn không có kinh nghiệm trông đứa trẻ nhỏ như vậy, khi An An khóc thì không biết làm sao.
Đường Hạo Tuấn biết Kiều Phàm đang cố ý mỉa mai anh, anh mím chặt môi, không thèm để ý.
Bởi vì anh lúc này càng quan tâm tới an nguy của đứa trẻ, chứ không phải là anh.
Anh nhìn chằm chằm Kiều Phàm, nhìn giống như nhìn phạm nhân, sợ Kiều Phàm làm gì với An An.
May mà Kiều Phàm không làm gì với An An, chỉ dỗ An An một cách rất bình thường.
Nói ra cũng lạ, ở trong lòng Kiều Phàm, An An vậy mà rất nhanh đã yên tĩnh trở lại, không khóc nữa, nhưng do vừa khóc quá lớn tiếng, quá lâu, lúc này sau khi nín khóc, cũng khịt khịt, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn Kiều Phàm, sau đó lại cười.