Đương nhiên không phải là hi vọng anh chết trong cuộc tranh chấp giữa sếp Đường và Đường Hạo Minh, mà là hi vọng sau khi anh ta rời khỏi đây thì đừng trở lại nữa.
Nhưng hiển nhiên là cô không thể nói những lời như vậy.
Nếu nói ra, người đàn ông này chắc chắn sẽ tức giận.
Nhưng mà Giang Hạ không biết rằng tất cả tâm tư của cô đều viết hết lên trên mặt.
Kiều Phàm hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ lúc này cô đang suy nghĩ cái gì, mong chờ cái gì.
Nhưng đối với việc không phải là cô đang chờ đợi anh ta chết ở bên kia, bất cứ cái gì, anh ta cũng chấp nhận.
Dù sao bây giờ cô không còn né tránh anh ta như thế, có thể như vậy đã là rất tốt.
"À đúng rồi bác sĩ Kiều, khi nào anh đi?” Giang Hạ nhìn Kiều Phàm rồi hỏi. Kiều Phàm nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, anh im lặng trong chốc lát.
Xem ra cô thật sự vô cùng hi vọng anh rời khỏi nơi này, sau khi nghe thấy anh tạm thời rời khỏi, tâm trạng của cô rõ ràng tốt hơn rất nhiều, biểu cảm cũng tươi sáng hơn nhiều.
Thật là, phụ nữ.
“Sắp rồi, chắc là vài ngày nữa” Kiều Phàm lặng lẽ nhìn cô, nặng nề trả lời.
Giang Hạ rụt rụt cổ, trong lòng thổn thức không thôi.
Không phải đó chứ, chẳng lẽ anh nhìn ra cô rất hi vọng anh đi à?
Không thể nào, cô che giấu tốt như thế, chắc là anh không nhìn ra mới đúng.
Nghĩ như vậy, trong lòng Giang Hạ không còn hoảng hốt nữa, cô bình tĩnh gật đầu: "Tôi biết rồi.”
Kiều Phàm đáp lời: “Sau khi tôi lo liệu mọi chuyện xong xuôi rồi thì sẽ lập tức trở về”
Giang Hạ cứng đờ cả người.
Lập tức trở về?
Đừng mà, cô không hề muốn anh về một chút nào.
Nhưng mà cô lại không dám nói ra.
Giang Hạ gãi đầu, trong lòng chua chát, trên mặt vẫn còn duy trì sự bình tĩnh: Được, tôi đã biết rồi”
Làm sao Kiều Phàm có thể nghe không ra câu trả lời của cô chẳng có bao nhiêu là tình nguyện, đôi môi mỏng mấp máy, nhưng mà cuối cùng vẫn không nói gì.
Dựa vào mối quan hệ hiện tại của bọn họ, cô như vậy là chuyện rất bình thường.
“Sau khi tôi đi rồi thì sẽ liên lạc với em” Kiều Phàm đứng dậy, đột nhiên lại nói.
Giang Hạ mở to mắt: “Liên lạc với tôi?”
Tại sao lại muốn liên lạc với cô?
Kiều Phàm nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, vì để đề phòng sau khi tôi rời khỏi nơi này thì gia đình em lén lúc chạy trốn, cho nên đến lúc đó, ngày nào tôi cũng sẽ liên lạc với em, định vị vị trí của em. Nếu như phát hiện không thể liên lạc được cho em thì tôi sẽ lập tức quay về, tôi sẽ không giúp Đường Hạo Tuần nữa, để Đường Hạo Tuấn chết quách ở đó cho xong”
“Anh.." Giang Hạ bị lời nói của anh dọa sợ đến ngày người: “Sao anh lại có thể như vậy?”
“Sao lại không thể?” Kiều Phàm đến gần cô: “Đường Hạo Tuấn và tôi không có bất cứ quan hệ gì với nhau, sao tôi lại không thể để mặc anh ta chết ở đó”
“Nhưng anh ta là chồng của Vy Vy mà” Giang Hạ nói.
Kiều Phàm phẩy tay: “Thì sao, Tống Vy là Tổng Vy, Đường Hạo Tuấn là Đường Hạo Tuấn, Tống Vy là bạn của tôi, còn Đường Hạo Tuần thì không phải”
“Mặc dù là nói như thế, nhưng mà.."
“Không có nhưng nhị gì hết” Kiều Phàm nheo mắt nhìn cô: “Giang Hạ, đừng tính toán gì trong lòng, những thứ này tôi làm được đó”
“Anh..."
Kiều Phàm đặt tay lên đầu cô, lại ngắt ngang lời có một lần nữa: “Cho nên em hãy ngoan ngoãn đi, sau khi tôi đi rồi thì em ở lại bệnh viện nuôi con cho thật tốt, tuyệt đối không được rời khỏi đây, nếu không thì tôi sẽ trở về ngay lập tức. Lỡ đầu cuối cùng Đường Hạo Tuấn thật sự bị thương mà lại không thể được bác sĩ giỏi cứu chữa, vậy thì trong lòng em có thể yên tâm không?”
Giang Hạ mím môi không nói chuyện.
Có thể yên tâm không?
Đương nhiên là không rồi.
Quả thật cô đã có suy nghĩ sau khi Kiều Phàm đi rồi thì mình và ba mẹ sẽ cùng nhau nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng mà bây giờ Kiều Phàm lại chặn mất đường lui của cô, nói là nếu có đi thì anh sẽ không quan tâm tới Đường Hạo Tuần nữa, để Đường Hạo Tuấn tự sinh tự diệt.
Nếu như đến lúc đó Đường Hạo Tuấn không bị thương thì đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu như thật sự bị thương mà không có bác sĩ, vậy thì chắc chắn Đường Hạo Tuấn gặp phải chuyện phiền phức rồi.
Nhỡ đầu cuối cùng Đường Hạo Tuấn không còn trên đời, vậy thì có thật sự có lỗi với Vy Vy, cả đời này đều sống trong tự trách và áy náy.
Mà chuyện này, cô căn bản không dám đánh cược.
Cho nên cô không thể rời khỏi, thật sự chỉ có thể ở lại ư?
Giang Hạ mím chặt môi, trong lòng rất bất mãn. Nhưng cho dù có bất mãn thì cô cũng không có cách nào khác, cô không thể hại sếp Đường và Vy Vy.
Nghĩ đến đó, Giang Hạ nhắm mắt lại, giọng nói chua xót: "Tôi biết rồi, anh yên tâm đi, tôi sẽ không đi đâu.”
Kiều Phàm biết lời uy hiếp vừa nãy của mình đã khiến cô đau lòng.
Nhưng không có cách nào khác, anh chỉ có thể làm như vậy, chỉ có như vậy thì cô mới có thể nghe lời mà ở lại.
“Ngoan” Kiều Phàm đưa tay kéo cô vào trong ngực.
Giang Hạ trừng to mắt, cơ thể căng cứng, hiển nhiên không ngờ anh lại ôm mình.
Mà cô không quen thuộc với lồng ngực của anh, cho nên lúc này ngay cả động đậy cũng không dám động đậy, làm cho cái ôm trông có vẻ ấm áp lại trở nên hơi quái dị.
Kiều Phàm không có ý để Giang Hạ thả lỏng, anh biết là cô không quen.
Cho nên phải làm từ từ mới được.
Sau này, anh sẽ để cô quen thuộc.
“Giang Hạ” Kiều Phàm cúi đầu, đột nhiên lại gọi cô gái trong ngực.
Giang Hạ ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cái... cái gì?”
Kiều Phàm vuốt ve tóc cô: "Tôi biết quá khứ đã khiến em phải đau lòng, nhưng mà sau này sẽ không đầu”
Giang Hạ trợn to mắt: “Anh... anh có ý gì?”
Kiều Phàm không trả lời trực tiếp: “Sau này em sẽ biết thôi, mọi chuyện chờ sau khi tôi trở về rồi nói. Sau khi tôi trở về, tôi sẽ nói chuyện với em thật đàng hoàng, sẽ nói cho em biết suy nghĩ của tôi đối với em và đối với nhà họ Giang. Thời gian không còn sớm, em đi ngủ trước đi, tôi không làm phiền em nữa”
Nói xong, anh buông cô ra, khập khễnh đi đến cửa.
Giang Hạ nhìn bóng lưng của anh, nhịp tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Rốt... rốt cuộc là anh có ý gì?
Cái gì gọi là quá khứ khiến cô đau lòng, sau này sẽ không?
Cái gì gọi là sẽ nói cho cô biết suy nghĩ đối với cô và nhà họ Giang?
Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì?
Giang Hạ siết chặt tay, trong lòng mất bình tĩnh.
Có lẽ là cô đã đoán được anh muốn làm cái gì, nhưng mà trong lòng cô lại không muốn phải chấp nhận, cho nên lúc này mới nghĩ mãi mà không ra.
Trong mấy ngày tiếp theo, rất ít khi Giang Hạ gặp Kiều Phàm.
Phải nói là cô cố ý không gặp Kiều Phàm, trốn tránh Kiều Phàm.
Dù sao bây giờ cô cũng đang nằm viện điều dưỡng sức khỏe, hoàn toàn có lý do trốn tránh việc đi tìm Kiều Phàm.
Có lẽ Kiều Phàm cũng biết tâm tư của cô, nhưng anh không nói gì, cũng không đi tìm cô, càng không hỏi cô tại sao lại muốn trốn tránh mình.
Hai lần gặp nhau duy nhất của bọn họ là lúc đang đi tản bộ trong vườn hoa.
Nhưng cho dù có gặp nhau thì hai người cũng không nói gì.
Giang Hạ không biết phải đối mặt với người đàn ông này như thế nào, không biết phải nói gì với người đàn ông này. Dù sao thì thông qua người đàn ông này và Tống Vy, sau khi biết người đàn ông này có lẽ có loại tình cảm đó với cô, cô cũng không biết nên làm cái gì.
Trốn tránh mới là lựa chọn tốt nhất.
Mà Kiều Phàm không gặp mặt trò chuyện với Giang Hạ không phải là anh trốn tránh, mà là muốn cho Giang Hạ có thời gian để tiêu hóa.
Anh biết là ngày hôm đó lượng tin tức trong những lời anh nói ở phòng bệnh là rất lớn.
Mặc dù anh không nói cụ thể những lời đó của mình là có ý gì, nhưng mà anh tin tưởng sau khi Giang Hạ nghe thấy cuộc trò chuyện của anh và Đường Hạo Minh, cô đã có thể loáng thoáng hiểu được cái gì đó.
Cho nên anh hiểu được lúc này trong lòng cô chắc chắn rất hỗn loạn và bối rối.
Nếu đã như vậy, đương nhiên anh sẽ không tiếp tục xuất hiện trước mặt cô, hù dọa cô, khiến cho lòng cô không thể bình tĩnh,
Anh đã từng nói sau khi anh quay lại nơi này một lần nữa, anh sẽ nói chuyện với cô, sẽ nói hết tất cả. Đã quyết định như thế, vậy thì trong thời gian này cứ cho cô chút không gian. “Hạ” Lúc này, Giang Hạ đang xem phim hoạt hình trong phòng bệnh.
Nhìn thấy mèo không bắt được chuột, ngược lại còn bị chuột đùa giỡn một trận, cô cười rất vui vẻ. Mẹ Giang đẩy cửa phòng bệnh ra nhìn thấy con gái mình cười như thế, bà cũng cười theo: "Con đang xem gì đấy?”