“Cái này cũng được.” Trần Châu Ánh ngáp một cái, trả lời.
Tống Vy nhìn thấy sự mệt mỏi dưới mí mắt của cô ấy, quan tâm nói: “Châu Ánh, cậu mệt thì về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
“Không cần.” Trần Châu Ánh xua tay, từ chối ý tốt của cô: “Tớ đợi cậu ăn xong, nhân tiện thu dọn những thứ này.”
Trần Châu Ánh chỉ vào khay, bát và đũa trong tay Tống Vy cười nói: “Có lẽ cậu cũng không muốn đi xuống, dù sao sếp Đường vẫn còn ở bên dưới, cậu không muốn xuống gặp sếp Đường.”
Tống Vy bị ý trong lời của cô ấy làm cho trầm mặc.
Trần Châu Ánh lại cười: “Được rồi, tớ không nói nữa, cậu mau ăn đi.”
Tống Vy ừ một tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Nhưng dường như cô cũng không có khẩu vị, lúc ăn cơm, cũng không quá nghiêm túc, vẫn luôn giống như có tâm sự.
Trần Châu Ánh nhìn ra được, cũng không hỏi cô có chuyện gì.
Dù sao không cần nghĩ nhiều, cô ấy cũng có thể đoán được, chắc chắn liên quan đến sếp Đường.
Đột nhiên trong phòng trở nên yên tĩnh, hai người đều không nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt, và tiếng ăn cơm lại vang lên.
Không biết qua bao lâu, Tống Vy ăn xong, đặt bát đũa trong tay xuống.
Trần Châu Ánh nghe thấy tiếng động, cũng đặt điện thoại trong tay xuống, nhìn về phía cô: “Ăn xong rồi?”
Tống Vy ừ một tiếng.
Trần Châu Ánh lại hỏi: “Ăn no chưa? Nếu chưa ăn no, tớ đi xuống lấy thêm đồ ăn cho cậu.”
“Đủ rồi, tớ đã ăn no rồi, nhiều như vậy mà vẫn ăn không no, vậy tớ không phải trở thành nhà vô địch ăn uống sao?” Tống Vy lau miệng, cười nói.
Trần Châu Ánh lại ngáp một cái: “Vậy thì được, Vy Vy, tớ xuống trước đây.”
“Ừ, đi đi, nghỉ ngơi sớm đi.” Tống Vy gật đầu.
Trần Châu Ánh bưng khay, đứng lên, đi về phía cửa, đi được hai bước, dường như cô ấy nhớ đến điều gì đó, quay đầu lại, nhìn Tống Vy cười nói: “Vy Vy, hay là tớ giúp cậu nghe ngóng một chút, xem tối nay sếp Đường ngủ ở đâu?”
Đôi mắt Tống Vy lóe lên, dường như có ý định, nhưng rất nhanh, cô đã đè ý định này xuống, lắc đầu: “Không cần đâu, biệt thự lớn như thế, có nhiều phòng khách như vậy, anh ấy ở phòng nào cũng được, lẽ nào tớ còn sợ anh ấy không có nơi nào để đi?”
“Mặc dù nói như vậy, nhưng Vy Vy, thật sự không cần tớ hỏi giúp cậu hả?” Trần Châu Ánh xác định lại một lần nữa.
Tống Vy vẫn ừ một tiếng: “Không cần.”
“Vậy được rồi.” Trần Châu Ánh nhún vai: “Vậy tớ không hỏi nữa, tớ đi trước đây, tạm biệt, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.” Tống Vy nặn ra một nụ cười, trả lời.
Trần Châu ánh quay đầu lại, lúc này mới nhấc chân, tiếp tục đi về phía cửa.
Rất nhanh, cô ấy đã đi xuống tầng.
Đường Hạo Tuấn vẫn luôn ngồi ở phòng khách đợi cô ấy xuống, nghe thấy có tiếng động, lập tức từ trên sofa đứng dậy, quay người nhìn về phía cầu thang: “Cô ấy ăn xong rồi?”
Anh đột nhiên lên tiếng, làm Trần Châu Ánh giật mình, suýt nữa ngã từ trên cầu thang xuống.
Nhưng may cô ấy phản ứng kịp thời, kịp thời ổn định lại cơ thể, lúc này mới đứng vững lại, sau đó nhìn Đường Hạo Tuấn với ánh mắt oán giận: “Sếp Đường, làm ơn lần sau anh lên tiếng, có thể đợi tôi đứng trên mặt đất bằng phẳng trước được không?”
Đường Hạo Tuấn cau mày, sau đó hỏi lại một lần nữa: “Cô ấy ăn cơm rồi?”
“.…” Khóe miệng Trần Châu Ánh giật giật, vô cùng cạn lời.
Được rồi, người đàn ông này căn bản không nghe vào lời cô nói, trong lòng chỉ quan tâm đến Vy Vy có ăn hay không.
Đúng là một người đàn ông tốt.
Nhưng đối với bạn bè, lại không phải là một người bạn tốt!
Trần Châu Ánh cũng khó mà tính toán chuyện người đàn ông này lúc nãy hại mình suýt ngã xuống, cô sợ mình còn tính toán, sẽ bị tức chết.
“Ăn rồi.” Trần Châu Ánh bưng chiếc khay đi qua, đưa chiếc khay đến trước mặt Đường Hạo Tuấn, để anh xem.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy cơm và đồ ăn đã được ăn gần hết, khóe miệng cong lên một đường cong.
Trước đó anh vẫn luôn lo lắng, Tống Vy vì giận dỗi với anh mà cố ý không ăn.
Dù sao phụ nữ mà, chuyện như thế này cũng không phải không làm ra được.
Hơn nữa lúc nãy anh tìm kiếm ở trên mạng, có đến 70% phụ nữ sẽ làm chuyện như thế này.
Nên anh lo lắng Tống Vy có nằm trong 70% này không.
Nhưng bây giờ vẫn còn tốt, sự thật chứng minh anh suy nghĩ nhiều, cô nằm trong 30% còn lại.
“Tốt lắm.” Đường Hạo Tuấn lên tiếng khen ngợi một câu.
Trần Châu Ánh trợn mắt.
Ở giữa một đôi vợ chồng đang cãi nhau, cô vẫn có thể ăn được thức ăn cho chó, có lẽ từ xưa tới nay, cô là người duy nhất.
“Sếp Đường, tôi để những thứ này ở phòng bếp.” Trần Châu Ánh nhìn chiếc khay trong tay nói.
Đường Hạo Tuấn lại ngồi xuống: “Đợi chút, không gấp, ngồi đi.”
Anh chỉ vào vị trí đối diện.
Trần Châu Ánh nhướng mày, không dám làm trái mệnh lệnh của người đàn ông này, đặt chiếc khay xuống, đi qua ngồi xuống: “Sếp Đường, có phải anh muốn tìm tôi nói gì đó đúng không?”
Đường Hạo Tuấn vắt chéo chân, thanh cao, lạnh lùng: “Bây giờ cô ấy thế nào rồi?”
“Anh nói Vy Vy?”
“Nếu không?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô ấy giống như nhìn một đứa ngốc.
Nụ cười trên mặt Trần Châu Ánh cứng đờ, sau đó khóe miệng giật giật, một tay lén để sau lưng, nắm thành quyền, trong lòng tức chết đi được.
Người đàn ông này, ánh mắt gì đây?
Còn nói cô là đồ ngốc, thật oan uổng mà!
Nếu như không phải cô không thể trêu chọc được người đàn ông này, cũng không dám trêu chọc, cô nhất định sẽ đập cái đầu heo của anh!
Hít một hơi thật sâu, Trần Châu Ánh đè cơn giận trong lòng xuống, trên mặt lại hiện lên ý cười: “sếp Đường, bây giờ Vy Vy đang rất tốt.”
“Vậy sao?” Đôi mắt Đường Hạo Tuấn hơi lóe lên, sau đó lại hỏi: “Cô ấy có khóc không?”
Anh nhớ, lúc anh rời khỏi phòng, vành mắt cô đỏ lên, khóe mắt còn có ánh nước lóe lên.
Nên anh vẫn đang nghĩ, sau khi anh rời đi, có phải một mình cô ở trong phòng lén lút khóc không.
Nghe thấy câu hỏi của Đường Hạo Tuấn, Trần Châu Ánh sững sờ một lúc, sau đó nhớ lại dáng vẻ của Tống Vy mà mình nhìn thấy, có chút không chắc chắn nói: “Hình như có khóc, lúc tôi vừa đi lên, mặc dù Vy Vy không khóc, nhưng mắt hơi sưng, nên có thể là đã khóc.”
Trong lòng Đường Hạo Tuấn chùng xuống, không nói gì, trong lòng có chút tự trách.
Quả nhiên là cô đã khóc, là anh có lỗi với cô, làm tổn thương trái tim cô.
Nhưng, anh thà để cô rơi nước mắt, cũng không muốn nhìn thấy cô bị thương, chảy máu.
Suy nghĩ như vậy, biểu cảm trên mặt Đường Hạo Tuấn rất nhanh đã khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, nhìn Trần Châu Ánh trả lời: “Tôi biết rồi, vậy cô giúp tôi khuyên cô ấy, khuyên thế nào rồi?”
Anh nhớ, lúc người phụ nữ này đi lên tầng, khuôn mặt tràn đầy sự đảm bảo nói, sẽ giúp anh khuyên Tống Vy.
“A, cái này…”
Trần Châu Ánh không ngờ Đường Hạo Tuấn đột nhiên hỏi vấn đề này, đột nhiên cảm thấy khó xử.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy phản ứng này của cô ấy, nheo mắt lại: “Thế nào? Cô vẫn chưa khuyên cô ấy?”
“Không, không, không, tôi khuyên rồi, sếp Đường, tôi thật sự khuyên Vy Vy rồi.” Trần Châu Ánh vội vàng xua tay giải thích: “Tôi quả thật đã khuyên Vy Vy rồi, bảo cô ấy đến lúc đó hãy rời khỏi đây, đi cùng với mấy đứa nhỏ, nhưng sau khi tôi nghe được nguyên nhân Vy Vy không muốn rời đi, tôi biết mình không thể khuyên được, bởi vì hai người đều không sai, tôi kẹp ở giữa, tôi phải làm sao, khuyên Vy Vy sẽ không công bằng với cô ấy, nếu như khuyên anh, cũng không công bằng với anh, hơn nữa, tôi cũng không dám khuyên anh.” Trần Châu Ánh nhìn Đường Hạo Tuấn, ai oán nói.
Môi Đường Hạo Tuấn mím thành một đường thẳng, anh không bất ngờ với câu trả lời của cô, thậm chí còn trong dự đoán, sở dĩ anh hỏi, chẳng qua trong lòng còn chút hi vọng mà thôi.
“Tôi biết rồi, cô đi làm việc đi.” Đường Hạo Tuấn xua tay, khó chịu nói với Trần Châu Ánh.
Trần Châu Ánh trợn mắt, trong lòng mắng chửi anh.
Người đàn ông này, lúc muốn cô làm gì đó, thái độ với cô còn tốt, còn bảo cô ngồi xuống.
Kết quả sau khi không hỏi được gì từ chỗ cô, lại khó chịu đuổi người, rất thực tế!