Nảy sinh một chút tình cảm đối với đứa trẻ?
Chuyện này sao có thể chứ.
Giang Hạ lắc đầu lùi lại hai bước, ánh mắt nhìn Kiều Phàm càng thêm kỳ quái.
Rõ ràng cô vẫn không chịu tin lời của anh.
Kiều Phàm mím môi dưới, cũng không kiên trì bắt cô nhất định phải tin.
Dù sao, sự cảnh giác trong lòng cô đối với anh còn chưa biến mất thì cô sẽ không tin anh.
Vậy nên, thứ như tin tưởng này, vẫn cần sau này từ từ phát triển.
“Cô không tin thì thôi, cô coi như tôi đang nói dối lừa cô đi.” Kiều Phàm lạnh nhạt nói.
Giang Hạ cắn môi.
Cô nói ngay mà, anh sao có thể có tình cảm đối với đứa trẻ.
Anh quả nhiên là đang nói đùa.
Có điều nói đùa như này, anh cũng thật sự tệ.
Hít một hơi, Giang Hạ lại hỏi: “Vậy anh Kiều, anh rốt cuộc tại sao đồng ý cho tôi giữ lại đứa trẻ, còn kêu tôi nằm viện, tôi rất chắc chắn anh muốn để tôi sinh đứa trẻ ra, vậy sau khi sinh ra thì sao? Anh có phải sẽ ôm đứa trẻ ném đi không?”
Chuyện bây giờ cô lo lắng nhất chính là chuyện này.
Phải, cô không lo lắng anh sẽ bắt cô phá bỏ đứa trẻ nữa, mà lo lắng, anh sẽ vào lúc cô sinh đứa trẻ, ôm đứa trẻ ném đi, hoặc đưa cho người khác, khiến mẹ con bọn họ cả đời không thể gặp nhau.
Nếu thật sự là như vậy, vậy cô không thể không nói, thủ đoạn của anh cũng quá ác độc rồi.
Cách thức trả thù như này, thật sự là táng tận lương tâm.
Ôm đứa trẻ đi, khiến cô cả đời không thể nhìn thấy đứa trẻ, nhưng so với chuyện trực tiếp bắt cô phá bỏ đứa trẻ, càng thêm đau khổ.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Giang Hạ có hơi trắng bệch, hô hấp cũng không nhịn được mà gấp gáp, ánh mắt nhìn Kiều Phàm, cũng càng thêm cảnh giác.
Kiều Phàm đương nhiên cảm nhận được sự thay đổi của cô, dựa theo ánh mắt của cô, cũng đương nhiên hiểu cô đang nghĩ gì, lắc đầu bất lực: “Thu lại những suy nghĩ khiến người ta cảm thấy sốc đó của cô đi, ôm đứa trẻ ném đi, Kiều Phàm tôi không ra tay được.”
Giang Hạ nuốt nước bọt: “Vậy nên... anh Kiều, anh sẽ không ôm đứa trẻ đi đúng chứ?”
Kiều Phàm ừ một tiếng: “Tôi không có tâm tư đó.”
Giang Hạ siết chặt lòng bàn tay, không nhịn được mà mỉm cười: “Tốt quá rồi, tôi còn tưởng anh để tôi sinh đứa trẻ là để ôm đứa trẻ đi, khiến mẹ con chúng tôi cả đời không thể gặp mặt, để đạt được mục đích trả thù tôi.”
Nghe xong lời của cô, đầu của Kiều Phàm đầy vạch đen: “Cô ngược lại khá biết tưởng tượng.”
Giang Hạ cúi đầu: “Xin lỗi anh Kiều, tôi cũng không muốn, thật ra là bóng ma tâm lý anh mang lại cho tôi quá lớn, cho nên tôi không thể không nghĩ nhiều hơn cho mỗi một chuyện.”
Thật ra cô căn bản không nghĩ tới những phương diện này, nghĩ nhiều, cô cảm thấy tinh thần của mình căng thẳng, sẽ biến thành bệnh tâm thần.
Nhưng cô thật sự hết cách.
Kiều Phàm nghe xong lời giải thích của cô, trong lòng cảm thấy mệt mỏi đồng thời cũng có chút áy náy.
Bởi vì cô sẽ nghĩ lung tung, quả thật đều là áp lực và bóng ma mà anh mang tới cho cô.
“Bổ đi.” Kiều Phàm đẩy kính lên bóp sống mũi: “Tôi để cô giữ lại đứa trẻ, nằm viện điều dưỡng tốt cơ thể để sinh em bé, không có lý do gì khác, cũng không phải muốn ôm đứa trẻ đi, khiến mẹ con các cô cả đời không thể gặp mặt, tôi chỉ là đột nhiên muốn nhìn xem, con của tôi rốt cuộc như nào, là thiên tài hay đồ ngốc mà thôi.”
Anh cố ý nói như vậy, đánh tan nỗi lo cuối cùng trong lòng Giang Hạ.
Giang Hạ chớp mắt, nhìn Kiều Phàm, dường như muốn nhìn xem điều Kiều Phàm nói rốt cuộc có phải thật không.
Nhưng nhìn một lúc, cô thấy Kiều Phàm ở dưới cái nhìn của cô, vẻ mặt không có chút thay đổi, trong lòng thở phào.
Điều anh nói chắc là thật, anh đột nhiên thay đổi chủ ý, để cô sinh đứa trẻ, không phải là vì nảy sinh tình cảm đối với đứa trẻ, cũng không phải vì muốn trả thù cô.
Mà là vì nảy sinh tò mò đối với đứa trẻ này.
Anh chỉ là đơn thuần muốn biết, đứa trẻ có dòng máu của anh sẽ như thế nào mà thôi.
Nói trắng ra, anh là phấn khởi nhất thời mà thôi, nảy sinh hứng thú đối với đứa trẻ này, những cái khác thì không có gì khác.
Có điều không sao hết, cô cũng không trông mong anh sẽ có tình cảm đối với đứa trẻ này, chỉ cần anh đừng lợi dụng đứa trẻ, đánh chủ ý vào đứa trẻ này, hoặc dùng đứa trẻ này để trả thù nhà họ Giang là được.
Những cái khác, cô đều không hy vọng.
“Được rồi, đi làm thủ tục nằm viện đi, nếu cô muốn đứa trẻ này thì mau lên, đừng tiếp tục kéo dài.” Kiều Phàm nhìn Giang Hạ, đột nhiên mở miệng.
Giang Hạ gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi lát nữa sẽ đi, có điều bây giờ đã là buổi tối rồi, anh Kiều, anh đói chưa?”
Kiều Phàm ngước mắt: “Vẫn ổn.”
Không nói không đói, chỉ nói vẫn ổn, nhưng thật ra vẫn là đói rồi nhỉ?
Giang Hạ xắn tay áo lên: “Vậy anh muốn ăn cái gì tôi đi nấu.”
Cô nhìn anh hỏi.
Kiều Phàm hơi cụp mí mắt, dường như đang suy nghĩ.
Qua vài giây, anh ngẩng đầu lên, từ từ nói ra tên của mấy món ăn.
Giang Hạ gật đầu, thiết nghĩ những món này đều là những món cô biết làm, hơn nữa ở đây cũng có thể làm, cô mỉm cười đồng ý.
“Vậy được, vậy tôi đi nấu cơm trước.” Nói xong, Giang Hạ đi về phía phòng bếp.
“Khoan đã.” Kiều Phàm đột nhiên lại gọi cô lại.
Giang Hạ dừng bước chân, xoay đầu nhìn: “Anh Kiều, anh còn có gì dặn dò sao?”
Kiều Phàm nhìn cô rồi nói: “Đưa giấy tờ tùy thân của cô cho tôi.”
“Giấy tờ tùy thân?” Giang Hạ sững người, sau đó hỏi: “Anh muốn cái này làm cái gì?”
Anh không phải muốn giấy tờ tùy thân của cô để giam cô đấy chứ.
Để tránh cô sau này lén chạy mất.
Kiều Phàm nhìn biểu cảm của Giang Hạ thì biết cô đang nghĩ cái gì, góc trán chảy xuống mấy vạch đen: “Cô lại đang suy nghĩ linh tinh.”
Giang Hạ tự biết đuối lý thì thè lưỡi, không nói gì.
Hết cách, cô không nhịn được mà.
Cô vừa rồi đã nghĩ, bóng ma tâm lý anh mang tới cho cô quá lớn, chỉ cần anh hơi đưa ra yêu cầu hoặc điều kiện với cô, thì cô sẽ không nhịn được mà nghĩ nhiều.
“Sửa cái tật này của cô đi.” Kiều Phàm nhíu mày nói: “Cứ như vậy, tinh thần căng thẳng, sớm muộn gì sẽ thành bệnh thần kinh.”
Giang Hạ càng cúi đầu thấp hơn.
Cô cũng biết tố chất thần kinh của mình không tốt, hay suy diễn linh tinh, rất dễ khiến mình sinh bệnh.
Nhưng cô quả thật không nhịn được, không khống chế được.
Có điều không sao, anh sau này từ từ sửa là được.
“Tôi muốn giấy tờ tùy thân của cô là để làm thủ tục nằm viện cho cô.” Kiều Phàm mím môi nói.
Giang Hạ trợn to mắt: “Làm thủ tục nằm viện cho tôi sao?”
“Ừ.” Kiều Phàm nâng cằm lên, không phủ nhận.
Giang Hạ xua tay: “Không cần đâu anh Kiều, loại chuyện này tự tôi làm là được, vừa rồi tôi không phải đã đồng ý sẽ nằm viện rồi sao, chỉ là nói lát nữa sẽ đi làm, cho nên tôi lát nữa tự mình đi là được rồi.”
“Lát nữa ai biết cô liệu có quên nữa không.” Kiều Phàm đẩy mắt kính, có hơi mất kiên nhẫn: “Được rồi, mau đưa giấy tờ tùy thân cho tôi, tôi trực tiếp làm cho cô.”
Nói xong, anh chìa tay ra, dáng vẻ không đưa cho giấy tờ thì không chịu thôi.
Giang Hạ thấy vậy, hết cách rồi, chỉ có thể đi tới trước túi xách của mình, lấy ra giấy tờ tùy thân, đưa vào tay của anh.
Kiều Phàm thấy cô nghe lời như vậy, lúc này mới hài lòng thu tay lại: “Đi nấu ăn đi.”
“Được, cảm ơn anh Kiều.” Giang Hạ hơi cúi người trước anh, sau đó rảo bước đi về phía phòng bếp.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Kiều Phàm, anh cúi đầu nhìn giấy tờ trong tay, ánh mắt tối tăm không rõ.
Ảnh trên giấy tờ tùy thân là ảnh Giang Hạ chụp khi đại học, anh nhìn một cái thì nhận ra.
Bởi vì anh từng thấy, dáng vẻ hồi đại học của cô.
Hơn nữa con người của cô luôn rất lười, cũng không thích chụp ảnh như những cô gái khác.
Cho nên nhiều năm như vậy, ảnh trong giấy tờ tùy thân của cô gần như đều dùng ảnh chụp hồi đại học, nói lười đổi, có thể dùng được là được.
Vậy nên đây không phải là lười thì là gì?