Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1298




Giang Hạ nhíu mày: “Tại sao không tìm bác sĩ? Anh Kiều, anh không thoải mái không phải sao?”

“Ừ.” Kiều Phàm không phủ nhận mà ừ một tiếng.

Giang Hạ mím đôi môi đỏ: “Nếu không thoải mái, vậy thì phải khám bác sĩ, hơn nữa bản thân anh chính là bác sĩ, anh lẽ nào không biết cơ thể quan trọng như nào sao? Hơn nữa bác sĩ ghét nhất bệnh nhân không nghe lời, tôi không tin anh không biết điểm này, nếu đã như vậy, vậy anh càng phải khám bác sĩ.”

Kiều Phàm nghe Giang Hạ nói nghiêm túc như vậy, bàn tay day mi tâm dừng lại, sau đó ngước mắt nhìn cô: “Sao hả, muốn kêu tôi đi khám bác sĩ như vậy, sợ tôi chết sao?”

“Anh Kiều!” Giang Hạ nhíu mày: “Anh Kiều, tôi nói chuyện nghiêm túc với anh, anh sao cứ nói những lời như này.”

“Lời tôi nói cũng là nghiêm túc.” Kiều Phàm khoanh tay lại: “Giang Hạ, đối với nhà họ Giang các người mà nói, Kiều Phàm tôi chính là kẻ thù của các người, các người lẽ nào không mong tôi chết hay sao? Hơn nữa tôi chết rồi, đối với nhà họ Giang các người chỉ có lợi không có hại, bởi vì sau này, sẽ không có ai thù địch nhà họ Giang, cũng không có ai sẽ làm tổn thương cô nữa, các người cũng không cần phải treo ngược tim sợ hãi nữa không phải sao? Vậy nên, cô thật sự không mong tôi chết sao?”

Nghe thấy những lời nói này của Kiều Phàm, Giang Hạ đều ngây ra, một lúc sau mới hoàn hồn, há miệng nói: “Anh Kiều, anh tại sao lại có những suy nghĩ này, lại cảm thấy nhà họ Giang chúng tôi cũng nên có những suy nghĩ này?”



“Đây là suy nghĩ mà mỗi người đều sẽ có, con người là như vậy, tránh hại tìm lợi, cho nên nhà họ Giang các người, cô và ba mẹ của cô, thật sự chưa từng nghĩ, nếu tôi chết thì tốt sao?” Kiều Phàm nhìn cô.

Giang Hạ mím môi, biểu cảm rất nghiêm nghị nghiêm túc: “Rất xin lỗi anh Kiều, tôi có thể rất chắc chắn nói cho anh biết, tôi không có, ba mẹ tôi cũng không có, ba mẹ tôi mười mấy năm trước quả thật đã gián tiếp hại ba mẹ của anh chết, anh luôn hận bọn họ, cũng không sai, nhưng ba mẹ của tôi không phải cố ý, bọn họ chỉ vô tình, vậy nên cho dù anh đối xử với nhà họ Giang chúng tôi như nào, nhà họ Giang chúng tôi cũng không có từng thật sự hận anh, càng sẽ không mong anh chết, nếu mong anh chết, vậy chẳng phải chứng tỏ, nhà họ Giang chúng tôi rất chột dạ hay sao, chẳng phải chứng tỏ, ba mẹ của anh thật sự là do nhà họ Giang chúng tôi cố ý hại chết hay sao?”

Kiều Phàm không ngờ Giang Hạ sẽ trả lời như vậy, ánh mắt lóe lên, lại nói: “Cô có lẽ chưa từng muốn tôi chết, nhưng ai nói ba mẹ của cô chưa từng nghĩ? Trước đó khi tôi xuất hiện, ánh mắt của ba mẹ cô nhìn tôi, là cực kỳ thù hận, ra tay đối với tôi cũng là đánh cho chết, ba mẹ cô lúc đó thật sự muốn đánh chết tôi, mang tôi xuống địa ngục, như vậy, nhà họ Giang các người có thể giải phóng.”

“...” Giang Hạ bỗng nhiên không nói chuyện nữa.

Cô vậy mà đã quên chuyện này.

Đúng vậy, trước chuyện này, bất luận là cô hay ba mẹ, đều chưa từng hận Kiều Phàm, càng chưa từng nghĩ kêu Kiều Phàm đi chết, đổi lại sự bình yên sau này của nhà họ Giang.

Vậy nên cô thật sự đã quên, ba của bây giờ qua thật là hận Kiều Phàm, cũng hận không thể khiến Kiều Phàm chết đi.

“Là sự trói buộc của tôi, bây giờ ba tôi ông ấy quả thật đối với anh... Nhưng trước lúc đó, ba tôi tuyệt đối không có những suy nghĩ này, ông ấy chỉ là bị ép tới mức quá lo sợ, ông ấy là một người đàn ông, là chủ của một gia đình, ông ấy muốn bảo vệ vợ và con gái của mình, vậy nên ông ấy chỉ có thể vùng lên phản kháng, nhưng nỗi hận và sát ý của ba tôi chỉ trong lúc đó, ông ấy không có luôn hận anh, muốn anh đi chết, nếu không ông ấy căn bản sẽ không đưa anh tới bệnh viện, anh Kiều...”

Giang Hạ nhìn Kiều Phàm, còn muốn nói gì đó, Kiều Phàm đột nhiên để tay xuống, tỏ ý cô đừng nói nữa.

Miệng của Giang Hạ há ra, sau đó ngậm lại.

Kiều Phàm nhìn cố: “Được rồi, ý của cô tôi hiểu, ba mẹ cô tôi mặc kệ, tôi chỉ cần thái độ của cô là được rồi, cô trả lời tôi, cô thật sự chưa từng muốn tôi chết sao? Tôi trước kia đối xử với cô như thế, còn cưỡng chế kéo cô đi phá bỏ đứa trẻ, cô không hận tôi sao?”

Anh rất muốn biết đáp án của cô.

Nhưng Giang Hạ lúc này lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt, mắt cũng hơi cụp xuống, dường như đang nghĩ cái gì đó.

Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trên giường bệnh, lắc đầu: “Tôi không biết.”

“Không biết?” Kiều Phàm nhướn mày.

Giang Hạ ừ một tiếng: “Anh Kiều anh quên rồi sao? Tôi đã mất đi tất cả ký ức về anh, cho nên tôi không biết tôi của trước kia có từng hận anh không, từng muốn anh chết không, nhưng tôi của bây giờ thì không có.”

Bởi vì bây giờ đối với cô, cô chỉ coi anh là một người xa lạ, một người có thù với nhà họ Giang mà thôi.

Nhưng cho dù có thù, cô cũng chưa từng hận anh, từng muốn anh chết đi.

Đầu tiên sự lương thiện của cô khiến cô không làm được.

Ngoài ra, cô nhìn rất rõ, anh cũng chỉ là người đáng thương một con rối bị thù hận mê hoặc mà thôi.

Kiều Phàm nheo mắt lại, không nói gì nữa.

Đúng vậy, cô đã quên đi quá khứ, cho nên quả thật không biết cô của trước kia có thái độ như nào đối với anh.

Nhưng nghe thấy cô nói cô của bây giờ, không có hận anh, trong lòng anh khẽ thở phào.

Không có hận, vậy anh có thể tiếp cận cô một cách bình thường, đả động trái tim của cô.

Nhưng nếu có hận, trong lòng cô sẽ kháng cự anh, anh muốn tiếp cận cô, lay động trái tim của cô, chính là một chuyện rất khó.

“Anh Kiều?” Thấy Kiều Phàm nhìn mình dường như thất thần, Giang Hạ giơ tay khua khua ở trước mặt anh.

Ánh mắt của Kiều Phàm hơi lóe lên: “Cái gì?”

“Tôi còn muốn hỏi anh bị làm sao đó, sao đột nhiên lại mất hồn.” Giang Hạ thu tay lại, nhỏ giọng đáp.

Kiều Phàm lại day mi tâm: “Không có gì.”

Thấy anh không muốn nói, Giang Hạ cũng không hỏi nhiều.

Cô rất có chừng mức, cũng tự biết rõ mình, quan hệ giữa bọn họ rất vi diệu, cô không thích hợp hỏi nhiều.

Vậy nên cô vẫn ngoan ngoãn im miệng, không lên tiếng thì tốt hơn.

Có điều nhìn thấy anh lại day mi tâm, trong lòng cô vẫn rất không yên tâm: “Anh Kiều, tôi vẫn là đi gọi bác sĩ cho anh đi, tôi thấy anh cứ day mi tâm suốt, chắc là đầu không thoải mái.”

Trong mắt của Kiều Phàm vụt qua một tia kinh ngạc, không ngờ cô vậy mà có sức quan sát tốt như vậy, chú ý được anh cứ day mi tâm suốt, sau đó thì nghĩ ra là anh đau đầu.

Không thể không nói, cô vẫn rất thông minh.

“Không cần, bản thân tôi là bác sĩ khoa não, tôi chắc biết mình như nào.” Kiều Phàm lần nữa xua tay từ chối.

Giang Hạ nhìn chằm chằm anh: “Thật sao?”

“Ừ.” Kiều Phàm khẽ gật đầu: “Chắc là trong não có ít máu tụ còn chưa tan, đè vào một vài dây thần kinh, cho nên dẫn tới đầu không thoải mái.”

Cũng dẫn tới sau khi tỉnh dậy, đầu óc choáng váng nặng nề nhâm nhẩm đau.

“Cái gì, có máu tụ?” Nghe thấy lời miêu tả của Kiều Phàm về phần đầu của mình, cả người Giang Hạ đều sửng sốt, giọng nói cũng nâng cao hơn rất nhiều.

Đối với cô mà nói, trong não có thứ gì đó không phải là một chuyện nhỏ, ngược lại, đây là một chuyện lớn.

Trong đầu có thứ gì đó, rất dễ dẫn tới các bệnh khác.

Cô từng thấy có người trong đầu có khối u, không đi bệnh viện, cuối cùng khối u ác hóa, biến thành u não.

Vậy nên chuyện trong đầu có thứ gì đó, tuyệt đối không thể qua loa, nhất định phải nghiêm túc đối đãi.

Ngộ nhỡ máu tụ trong não của anh mãi không tan, cuối cùng cũng biến thành u não, vậy thì phiền phức rồi.

Nghĩ vậy, Giang Hạ rất lo lắng: “Bác sĩ Kiều, trong não của anh sao lại máu tụ?”

“Trước đó khi ba cô đánh tôi, đã đánh vào đầu của tôi, dẫn tới đầu của tôi bị chấn động nặng và não xuất huyết nhẹ.” Kiều Phàm liếc nhìn cô, lạnh nhạt đáp.

Sắc mặt của Giang Hạ chợt trắng bệch.

Vậy mà là do ba.

“Xin lỗi...” Hai tay Giang Hạ túm lấy góc áo, áy náy nói xin lỗi.

Kiều Phàm lại day mi tâm: “Được rồi, đừng xin lỗi nữa, đã qua lâu như vậy rồi.”