Anh ta biết rất rõ các kỹ thuật của nhà thôi miên Bậc thầy Kefir, vì vậy sau khi biết phương pháp, anh ta có thể làm giải thuật thôi miên của Bậc thầy Kefir theo phương pháp mà anh ta đã tìm ra.
Như vậy, hoàn toàn không cần Bậc thầy Kefir phải ra tay.
Vì vậy, ngay cả khi đám người Đường Hạo Tuấn chuyển chỗ ở của Bậc thầy Kefir, cũng chẳng có ích lợi gì.
“Ra vậy.” Khi nhận được câu trả lời, Kiều Phàm đã định cúp máy, không có tâm trạng tiếp tục nói chuyện với Đường Hạo Minh.
Anh ta tìm đến Đường Hạo Minh để làm rõ chuyện này, giờ anh ta đã biết rồi, đương nhiên có thể kết thúc cuộc gọi.
Tuy nhiên, Đường Hạo Minh đột nhiên ngăn anh ta lại: “Chờ một chút, bác sĩ Kiều.”
“Anh còn có chuyện gì nữa?” Kiều Phàm nhíu mày thật chặt.
“Anh có được câu trả lời từ tôi rồi định cúp điện thoại à, không cảm thấy mình hơi ăn cháo đá bát ư?” Đường Hạo Minh híp mắt.
Kiều Phàm nhíu mày thật chặt: “Vậy thì sao? Rốt cuộc anh muốn cái gì, nói mau, nếu không tôi không có nhiều thời gian chơi đùa với anh đâu.”
Đường Hạo Minh cười thâm thuý: “Mục đích của tôi rất đơn giản. Anh biết ai là nhà thôi miên của Giang Hạ từ tôi. Không thể biết chùa được? Trên đời làm gì có chuyện dễ ăn như vậy.”
Kiều Phàm giễu cợt: “Cũng đúng, tôi đã nói là tôi hỏi được sao mà suôn sẻ quá, thì ra anh ở đây chờ tôi, được rồi, Kiều Phàm tôi cũng không muốn mắc nợ người khác, nói đi, anh muốn tôi làm gì?”
Đường Hạo Minh rũ mi mắt xuống: “Tôi và Đường Hạo Tuấn sắp có trận quyết đấu cuối cùng.”
Kiều Phàm nhướng mày, trong mắt lóe lên một chút kinh ngạc.
Hiển nhiên, anh ta không ngờ rằng Đường Hạo Minh lại nói ra điều này.
Không ngờ hai anh em này lại tiến hành quyết đấu.
“Tại sao anh lại nói với tôi điều này?” Khóe miệng Kiều Phàm giễu cợt nhếch lên một vòng cung: “Chẳng lẽ tôi nhúng tay vào cuộc tranh đấu giữa hai anh em nhà anh sao? Xin lỗi, tôi không có hứng thú với cuộc tranh đấu giữa anh em anh.”
“Tôi không nói muốn anh nhúng tay vào cuộc tranh đấu của anh em tôi, tôi chỉ muốn anh giúp tôi một việc.” Vẻ mặt của Đường Hạo Minh không còn quá trịch thượng, trở nên nghiêm túc.
Nghe giọng điệu nghiêm túc của anh ta, Kiều Phàm không khỏi có chút ngưng trọng: “Việc gì?’
“Tôi muốn anh cứu Tống Vy.” Đường Hạo Minh nói.
Đồng tử Kiều Phàm co rút lại: “Cái gì?”
“Cứu Tống Vy!” Đường Hạo Minh lặp lại.
Kiều Phàm nắm chặt điện thoại, vẻ mặt cực kỳ khó coi: “Anh muốn làm gì Tống Vy? Đường Hạo Minh, tôi nói cho anh biết, tốt nhất anh đừng làm bậy!”
Mặc dù anh ta đã nhận ra rằng mình không yêu Tống Vy, thậm chí còn rất tức giận vì Tống Vy đã giúp Giang Hạ bỏ trốn.
Nhưng dù thế nào, Tống Vy cũng là bạn của anh, anh không thể nhìn Tống Vy bị người ta tổn thương.
Đầu dây bên kia, nghe được lời cảnh cáo vô cùng tức giận của Kiều Phàm, Đường Hạo Minh ủ rủ cười một tiếng: “Tôi không muốn làm bậy, nhưng muốn đấu với Đường Hạo Tuấn, tôi cũng hết cách, nên tôi đành phải lợi dụng cô ấy một chút. Nhưng tôi biết cô ấy sẽ không cam tâm bị tôi lợi dụng để đi đối phó với Đường Hạo Tuấn, vì vậy rất có khả năng vì để Đường Hạo Tuấn không gặp nguy hiểm, theo như hiểu biết của tôi, trong cuộc đối đầu cuối cùng giữa Đường Hạo Tuấn và tôi, vì bảo vệ Đường Hạo Tuấn cô ấy sẽ bị thương, vì vậy tôi muốn tới lúc đó anh cứu cô ấy kịp thời.”
Sau khi nghe xong lời của anh ta, trên mặt Kiều Phàm đầy vẻ châm chọc: “Đường Hạo Minh, để đối phó với Đường Hạo Tuấn, anh còn để liên lụy đến một người phụ nữ, đúng là không biết xấu hổ.
“Như nhau cả thôi, lúc trước không phải vì anh muốn có được Tống Vy mà bắt cháu trai lớn của tôi đi, khiến cháu trai lớn bị tai nạn xe sao? Tôi kéo liên luỵ đến phụ nữ, anh liên luỵ đến trẻ con, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, không phải sao? Đừng có mà nói người khác. ”Đường Hạo Minh không hề yếu thế chế nhạo lại.
“Anh ...” Một chút tức giận hiện lên trong mắt Kiều Phàm.
Đường Hạo Minh xua tay: “Được rồi, tôi không tranh cãi mấy cái này với anh, anh nói đi, anh có bằng lòng không?”
“Đường Hạo Minh, anh thực sự yêu Tống Vy?” Kiều Phàm không hỏi mà trả lời.
Đường Hạo Minh cau mày: “Ý của anh là gì?”
“Ý của tôi rất đơn giản. Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc anh có thật sự yêu Tống Vy hay không. Nếu như thật sự yêu cô ấy, tại sao anh lại để cho Tống Vy gặp nguy hiểm, mà còn là chuyện nguy hiểm đến tính mạng? Tôi thừa nhận, tôi đã từng thật đáng khinh, để có được cô ấy, tôi đã liên lụy Hải Dương, dẫn đến tai nạn xe hơi của Hải Dương, nhưng giờ tôi biết rằng, tôi làm vậy vì người tôi thực sự yêu không phải là cô ấy, vì vậy tôi không quan tâm đến việc hy sinh những gì quan trọng của cô ấy. Còn anh, miệng thì cứ nói rằng anh yêu cô ấy, nhưng để đối phó với Đường Hạo Tuấn, bạn không ngần ngại đặt tính mạng của cô ấy vào nguy hiểm, một người như anh hoàn toàn không xứng nói chữ yêu! “
Sắc mặt Đường Hạo Minh trầm xuống, rõ ràng là bị mấy lời của Kiều Phàm chọc tức.
Anh ta nắm chặt tay: “Anh biết gì chứ? Tôi đương nhiên yêu Tống Vy, nhưng đồng thời tôi cũng hận Đường Hạo Tuấn, sao nó lại may mắn như vậy, mọi thứ nó có đều là những thứ tôi không có được, thế nên chỉ cần có thể giết Đường Hạo Tuấn, tất nhiên tôi có thể dùng Tống Vy làm mồi nhử. Nếu tôi không yêu Tống Vy, tôi sẽ không để anh tới lúc đó cứu kịp thời cô ấy, mà chọn cách cùng kéo cô ấy xuống, để tôi có thể cùng cô ấy ở bên nhau. Nhưng tôi chỉ muốn cô ấy sống, chẳng lẽ vậy còn chưa đủ để giải thích tình cảm của tôi dành cho cô ấy sao?”
“À” Kiều Phàm chỉ cảm thấy mình nghe được một câu chuyện nực cười: “Đây là cái mà anh gọi là tình yêu đối với Tống Vy, chỉ cần không muốn cô ấy chết, cho dù cô ấy không thể chịu đựng nỗi sự sợ hãi, để lại một bóng ma tâm lý, và cũng không cần biết cô ấy có bị thương hay không, vì anh giữ lại mạng sống cho cô ấy, không lôi cô ấy đi theo anh, nên anh cảm thấy anh rất yêu Tống Vy, thậm chí yêu đến mức cảm động phải không?”
“Chẳng lẽ không phải?” Đường Hạo Minh lạnh lùng hỏi.
Kiều Phàm sắc mặt lạnh lùng như thể có thể kết thành băng: “Nói láo, anh hoàn toàn không yêu Tống Vy, ít nhất tình yêu của anh đối với Tống Vy còn không bằng sự ghen tị của anh với Đường Hạo Minh, thậm chí trong lòng anh, e là Đường Hạo Tuấn còn có vị trí quan trọng hơn Tống Vy.”
Đường Hạo Minh mày cau lại thành một nhúm: “Anh nói tôi chưa đủ yêu Tống Vy? Anh có bằng chứng gì chứng tỏ tôi chưa đủ yêu cô ấy!”
Anh ta khoác lác rằng tình cảm của anh dành cho Tống Vy rất sâu đậm, thậm chí còn sâu sắc hơn nhiều so với tình cảm với thím.
Anh ta rất lâu mới nghĩ đến thím một lần, nhưng anh vẫn thường nhớ tới Tống Vy.
Vậy, tại sao Kiều Phàm lại nói như vậy?
Kiều Phàm không biết Đường Hạo Minh đang nghĩ gì, nhưng khi nghe Đường Hạo Minh chất vấn, anh ta cảm thấy vô cùng nực cười: “Anh nói rằng anh yêu Tống Vy, tình yêu của anh với Tống Vy là làm tổn thương cô ấy và coi thường sự an toàn của cô ấy? Đây là tình yêu quái lạ gì? Tôi nói anh biết, Đường Hạo Minh, nếu anh thực sự yêu ai đó, anh sẽ không nỡ làm tổn thương cô ấy dù chỉ một chút, càng không muốn lợi dụng cô ấy, chỉ hy vọng rằng cô ấy sẽ khỏe mạnh, sẽ hạnh phúc, chứ không phải như anh, lợi dụng cô ấy, khiến cô ấy rơi vào nguy hiểm, để cô ấy sống, thì gọi là yêu cô ấy, nó không phải là tình yêu, đó chỉ là một cái cớ nực cười thôi.”
Nghe được lời nói đầy phẫn nộ của Kiều Phàm, Đường Hạo Minh bật cười chế giễu: “Bác sĩ Kiều bây giờ giống như một chuyên gia tình cảm vậy, hiểu rất rõ tình yêu như thế, vậy tại sao anh lại cứ không thể nhìn thấu tình cảm của anh đối với Giang Hạ, miệng thì luôn nói yêu một người là chỉ hy vọng cô ấy sống tốt, nhưng anh đối với Giang Hạ không phải như những gì anh nói, anh đối với Giang Hạ vô cùng tàn nhẫn, vậy anh có tư cách gì để chỉ trích tôi?”
“Đúng vậy, tôi thực sự không xứng nói những điều này.” Kiều Phàm híp mắt: “Đó là bởi vì tôi chưa ý thức được ra tình cảm là gì, cũng không nhận ra rằng tôi yêu Giang Hạ, nhưng bây giờ tôi đã nhận ra, đường nhiên tôi sẽ không phạm phải sai lầm của quá khứ nữa, nên tất nhiên là tôi đủ tư cách.”