Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1284




Nghe ba Giang nói vậy, mẹ Giang cũng rất phẫn nộ: “Cậu ta sao có thể như vậy!”

Hai vợ chồng vô cùng tức giận, hơi thở nặng nề.

Mà Giang Hạ ở bên cạnh vẫn cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm.

Cô biết lời vừa rồi của Kiều Phàm khiến ba mẹ rất tức giận.

Trên thực tế, lúc nghe thấy, phản ứng đầu tiên của cô cũng là phẫn nộ chấn động.

Chấn động là anh lại muốn cô khôi phục ký ức, phẫn nộ là cô cũng cảm thấy anh muốn cô khôi phục ký ức như ba đoán, muốn cô nhớ lại quá khứ, lại chìm vào đau khổ tình cảm đối với anh.

Tuy nhiên, sau khi bình tĩnh lại, nhớ tới sắc mặt và ánh mắt lúc anh hỏi cô, dường như không giống như mình và ba nghĩ.

Lúc anh hỏi cô, biểu cảm ôn hòa, ánh mắt cũng bình tĩnh, không xen lẫn bất kỳ ác ý nào.



Cho nên, anh muốn cô khôi phục ký ức không phải vì muốn cô nhớ lại quá khứ mà đau khổ, hình như có mục đích gì khác.

Đang nghĩ, Giang Hạ cảm thấy vai mình bị đẩy một cái.

Cô thu lại suy nghĩ ngẩng đầu, nhìn sang người đẩy mình, là mẹ Giang.

Ánh mắt mẹ Giang thân thiết: “Hạ, sao vậy? Đang nghĩ gì đó?”

Miệng Giang Hạ khẽ mở, đang muốn trả lời, ba Giang lại mở miệng trước: “Còn có thể là gì, nhất định là những lời mà thằng nhóc thối kia vừa nói với Hạ rồi.”

Nói tới đây, ba Giang nhìn Giang Hạ, biểu cảm vô cùng nghiêm túc: “Hạ, con nghe đây, con tuyệt đối không thể có ý nghĩ khôi phục ký ức, bất kể cậu ta khuyên con, dụ dỗ con thế nào, con cũng không thể đồng ý biết không? Một khi khôi phục ký ức, sẽ lại biến thành dáng vẻ quá khứ, ba mẹ nhìn cũng đau lòng.”

Giang Hạ nhìn dáng vẻ căng thẳng của ba mẹ, khóe miệng kéo kéo, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Con biết rồi, ba mẹ yên tâm đi, con không muốn khôi phục ký ức, con của quá khứ, con đã không còn biết là dáng vẻ gì rồi, cho nên nếu con khôi phục ký ức, con thậm chí cũng không biết bản thân mình là ai, con hiện tại rất tốt.”

Nghe thấy con gái nói vậy, ba Giang mẹ Giang yên tâm thở phào một hơi.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Hai vợ chồng nói.

Giang Hạ kéo tay họ, dùng hành động thực tế của bản thân để chứng minh, lời nói vừa rồi của cô là thật.

Quả nhiên, hai vợ chồng cảm giác được động tác của cô, cảm xúc càng thêm buông lỏng.

Rất nhanh, thang máy tới.

Một nhà ba người bước ra, lên xe rời đi.

Mà trên ban công tầng lầu nào đó của tòa nhà khu nhập viện bên cạnh, Kiều Phàm mặc đồ bệnh nhân đứng phía sau lan can, một tay đặt trên lan can, một tay đút trong túi đồ bệnh nhận, cứ như vậy nhìn chiếc xe đi xa.

Tới khi không nhìn thấy nữa, mới xoay người đi vào phòng bệnh, vừa đi, vừa lấy điện thoại ra, bấm gọi.

Điện thoại là gọi cho Tống Vy.

Lúc này bên phía Tống Vy đang là buổi tối, mấy người quây quần bên bàn ăn ăn tối.

Điện thoại đột ngột vang lên, Tống Vy vươn tay cầm, nhưng điện thoại lại bị bàn tay thon dài xinh đẹp cầm đi trước một bước.

Là Đường Hạo Tuấn.

Điện thoại của Tống Vy đang đặt cạnh Đường Hạo Tuấn không xa, cho nên anh nhìn thấy hiển thị cuộc gọi tới còn trước cô.

Sau khi nhìn thấy người gọi là Kiều Phàm, anh híp mắt, cầm điện thoại của Tống Vy đi trước cô một bước.

Tống Vy thấy anh cầm điện thoại mình đi, cũng không giành, mặc anh đi.

Dù sao cô cũng không làm việc thẹn với lòng, không sợ quỷ gõ cửa.

Trong điện thoại cô rất sạch sẽ, không sợ anh nhận điện thoại có vấn đề gì.

“Được rồi, đừng nghịch nữa, mau ăn cơm.” Nghĩ xong, Tống Vy lập tức nhìn hai đứa nhỏ không ngoan ngoãn ăn cơm mà quậy phá, trách mắng.

Hai đứa bé bị cô nói vậy, lập tức dừng lại, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, cầm thìa ăn cơm.

Mà An An trong giường em bé ở bên cạnh chỉ có thể nằm, chớp chớp mắt nhìn cả nhà ăn.

Nhưng còn may Trần Châu Ánh rất thích An An, bưng bát vây quanh giường em bé, cùng chị Trương chơi với An An, cho nên cũng không lo An An một mình sẽ cô đơn.

Ngón cái Đường Hạo Tuấn lướt nút bắt máy màu xanh, đặt điện thoại Tống Vy đến bên tai, lãnh đạm mở miệng: “Anh có việc gì?”

Đầu kia điện thoại, nghe thấy giọng không phải Tống Vy, mà là Đường Hạo Tuấn, Kiều Phàm im lặng hai giây, mới lên tiếng: “Tôi tìm Tống Vy."

Ngoài ý muốn là, anh ta không gọi Vy Vy như quá khứ, mà gọi đầy đủ họ tên.

Điều này khiến Đường Hạo Tuấn kinh ngạc nhướn mày, nhưng nhiều hơn là hài lòng.

Phải biết rằng Kiều Phàm giống như hòn đá trong hầm cầu, vừa hôi vừa cứng, trước đây anh không phải chưa từng lệnh cho Kiều Phàm sửa miệng, không cho gọi Tống Vy như vậy.

Dù sao Tống Vy cũng là vợ anh, những người đàn ông khác gọi thân mật như vậy làm gì?

Nhưng Kiều Phàm dựa vào mình là ân nhân cứu mạng của Tống Vy, lại đầy người y thuật, căn bản không xem lời của anh ra gì, vẫn gọi Vy Vy, làm người ta chán ghét.

Nhưng bây giờ, Kiều Phàm lại chủ động sửa miệng rồi.

Xem ra, Kiều Phàm đã hiểu ra gì đó.

Đáy mắt Đường Hạo Tuấn lướt qua tinh quang, chớp mắt liền biến mất, nhàn nhạt hỏi: “Anh tìm cô ấy làm gì?”

Anh liếc mắt người phụ nữ đang chăm sóc hai đứa bé ăn cơm.

Người phụ nữ phát giác ánh mắt anh, cũng nhìn sang: “Sao vậy? Điện thoại của ai?”

“Kiều Phàm.” Đường Hạo Tuấn cũng không che giấu, trả lời.

Tống Vy kinh ngạc: “Sao anh ấy lại gọi cho em?”

Cô luôn cho rằng sau khi mình giúp Giang Hạ rời đi thành phố Giang, giữa mình và Kiều Phàm đã quyết liệt, ngay cả bạn bè cũng không phải nữa.

Nhưng bây giờ, Kiều Phàm lại chủ động gọi điện thoại tới, khiến người ta kinh ngạc.

Tống Vy dứt khoát đặt đũa xuống, nhìn Đường Hạo Tuấn, muốn biết Kiều Phàm tìm cô có việc gì.

Đầu kia điện thoại, Kiều Phàm rũ mắt: “Tôi muốn biết, Giang Hạ tìm ai thôi miên?”

Mỗi một nhà thôi miên đều có thủ pháp riêng biệt của mình để tiến hành thôi miên cho bệnh nhân.

Cũng vậy, muốn giải trừ thôi miên, đầu tiên phải biết, nhà thôi miên nào đã tiến hành thủ pháp thôi miên thế nào cho Giang Hạ.

Nếu không biết điểm này mà trực tiếp giải trừ thôi miên, rất dễ khiến tinh thần của Giang Hạ xuất hiện sai lệch, đến lúc đó có khả năng trở thành kẻ ngốc.

Mà Tống Vy và Giang Hạ qua lại thân thiết nhất, cho nên rất có khả năng biết Giang Hạ thôi miên ở đâu, tìm ai làm thôi miên.

Đường Hạo Tuấn nghe thấy lời của Kiều Phàm, đầu tiên là sững sốt, sau đó cau chặt mày: “Anh hỏi chuyện này làm gì? Anh muốn giải thôi miên của Giang Hạ?”

Phải nói rằng, anh thoáng chốc đã nói trúng suy nghĩ của Kiều Phàm.

Tống Vy nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Không được, thôi miên của Hạ sao có thể giải trừ?”

Một khi giải trừ, Hạ không phải sẽ biến trở lại Hạ trong quá khứ vì tình yêu mà đòi sống đòi chết, đau khổ tột cùng sao?

Hạ như vậy, cả đời đều đen tối, không có tia ánh sáng mặt trời, khắp nơi giăng đầy tuyệt vọng, cứ như vậy, Hạ sớm muộn cũng có một ngày sẽ không chịu nỗi mà sụp đổ, cuối cùng lại làm ra chuyện tự sát ngu ngốc, cho nên bất kể thế nào, cũng không thể để thôi miên của Hạ giải trừ.

Nhìn Tống Vy kích động, Đường Hạo Tuấn khẽ nắm tay cô, ý bảo cô bình tĩnh trước, đừng quá kích động, sau đó lại hỏi đầu kia điện thoại: “Tại sao anh muốn giải trừ thôi miên của Giang Hạ, anh lại muốn báo thù cô ấy?”

Kiều Phàm nghe thấy câu hỏi của Đường Hạo Tuấn, bờ môi mỏng mím lại, không nói chuyện.

Sắc mặt Đường Hạo Tuấn càng âm trầm: “Kiều Phàm, anh thật sự ngu muội, tôi cho rằng anh ở bên kia lâu như vậy, cũng không gây ra việc gì, là đã nghĩ thông rồi, tiếp nhận những lời tôi nói trước đó, nhưng bây giờ xem ra, anh vẫn điên dại như cũ.”