Nhất thời, hai vợ chồng ít nhiều có một chút ngại ngùng và quẫn bách.
Tống Hải Dương cũng ngây ra trong nháy mắt, cậu bé phản ứng lại, vội vàng bịt miệng của Tống Dĩnh Nhi, sợ cô bé nói gì đó, cậu bé cười khan với Tống Vy và Đường Hạo Tuấn: “Ờm... ba mẹ, Dĩnh Nhi em ấy là không quản được cái miệng, ba mẹ đừng so đo ha ha.”
Tống Vy đỡ trán, có hơi dở khóc dở cười mà nói: “Được rồi, mau buông em gái ra.”
“Dạ.” Tống Hải Dương nghe thấy lời của cô thì làm theo, lấy tay ra khỏi miệng Tống Dĩnh Nhi.
Tống Dĩnh Nhi chớp mắt nhìn Đường Hạo Tuấn và Tống Vy: “Mẹ, Dĩnh Nhi vừa rồi nói sai rồi sao?”
Tống Vy khuỵu người xuống, hai tay giữ vai của cô bé, dịu dàng nói: “Cũng không có sai, có điều những lời này, sau này không thể nói, ba và mẹ còn được, sẽ không giận Dĩnh Nhi, nhưng nếu Dĩnh Nhi nhìn thấy người khác đang cắn môi, cũng đi nói, người khác tức giận, hiểu chứ?”
Tống Dĩnh Nhi như hiểu như không mà chớp mắt: “Ba, là như vậy sao?”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Đương nhiên.”
“Vậy được rồi.” Tống Dĩnh Nhi gật đầu lia lịa: “Dĩnh Nhi biết rồi, Dĩnh Nhi sau này không nói nữa.”
“Như vậy thì đúng rồi.” Tống Vy giơ tay, chọc mũi của cô bé, sau đó đứng dậy.
Tuy bị con gái vạch trần chuyện cô và Đường Hạo Tuấn vừa rồi hôn nhau, khiến cô ít nhiều có chút ngại.
Có điều loại chuyện này, hai đứa trẻ cũng không phải chưa từng thấy, cho nên ngại ngùng chỉ trong nháy mắt, qua rồi thì không sao nữa.
“Đúng rồi, hai đứa tìm ba mẹ có chuyện gì sao?” Lúc này, Đường Hạo Tuấn nhìn hai đứa trẻ đột nhiên hỏi.
Lời này ngược lại đã nhắc nhở Tống Vy.
Tống Vy cũng mở miệng hỏi: “Phải đó, vừa rồi gọi vội như vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không ạ.” Tống Hải Dương lắc đầu, sau đó thò tay vào trong túi áo, từ trong lấy ra một cái miếng ngọc rất tinh tế: “Dì Châu Ánh tặng quà cho bọn con, Dĩnh Nhi nóng lòng muốn cho ba mẹ xem, cho nên chúng con đi xuống tìm ba mẹ.”
“Phải đó, ba mẹ, ba mẹ xem có đẹp không?” Tống Dĩnh Nhi cũng lấy miếng ngọc của mình ra, cười vui vẻ hỏi.
Đường Hạo Tuấn khuỵu người xuống, cầm lấy miếng ngọc khắc của cô ta rồi xem: “Không tồi, rất tinh tế, Trần Châu Ánh đã dụng tâm rồi.”
Trước tiên không nói thiết kế là rất đẹp, phương diện gia công cũng không thua kém một đại sư ngọc khắc chuyên nghiệp.
Tuy chất liệu không phải loại cực kỳ đắt giá, nhưng cũng là loại phỉ thúy băng không rẻ, đối với Trần Châu Ánh mà nói, cũng là bỏ vốn mới có thể lấy được.
Do đó có thể thấy, Trần Châu Ánh thật sự dụng tâm trong vấn đề quà tặng cho ba đứa trẻ.
Tống Vy cũng đang xem miếng ngọc của Tống Hải Dương.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy miếng ngọc khắc mà Trần Châu Ánh cho bọn trẻ trông như thế nào.
Trước đó cô cũng chỉ nghe Trần Châu Ánh nói thiết kế như nào, nhưng không có xem cụ thể, cho nên căn bản không tưởng tượng ra được lắm.
Chỉ có thể đoán chắc chắn rất đẹp.
Nhưng bây giờ nhìn, cô mới phát hiện, so với tưởng tượng của cô còn đẹp hơn rất nhiều.
Tống Vy gật đầu: “Châu Ánh quả thật là sử dụng tâm huyết rất lớn, ngọc khắc tinh tế như này, đặt ở trong cửa hàng trang sức bình thường, cũng là tồn tại như bảo vật trấn tiệm.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Của Hải Dương và Dĩnh Nhi đã tinh tế như vậy, của An An chắc chắn cũng thế, ba miếng ngọc khắc, có thể hàng tỷ rồi.”
“Nhiều tiền như vậy sao?” Tống Dĩnh Nhi sửng sốt thốt lên.
Cô bé còn nhỏ, tuy không có khái niệm quá lớn về tiền, nhưng nghe thấy hàng tỷ, vẫn biết là rất rất nhiều tiền.
Tống Hải Dương nhìn miếng ngọc khắc, lại nhìn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn, nghĩ: “Ba mẹ, cái này quá quý giá, hay là bọn con trả lại cho dì Châu Ánh.”
“Dĩnh Nhi cũng trả.” Tống Dĩnh Nhi cũng vội nói.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn nhìn nhau mỉm cười.
Sau đó Đường Hạo Tuấn xoa đầu của hai đứa trẻ, khẽ an ủi: “Không cần, dì ấy cho các con thì các con cứ nhận lấy.”
“Nhưng cái này rất đắt.” Tống Hải Dương nhíu cặp lông mày nhỏ.
“Không sao.” Tống Vy để miếng ngọc khắc lại vào trong áo của cậu bé: “Có ba mẹ mà, mẹ từng đồng ý với dì ấy, đợi sau khi dì ấy sinh em bé, mẹ cũng sẽ tặng con của dì ấy quà, cho nên các con cứ nhận lấy, bảo quản cho tốt, đừng làm mất.”
“Thật sao?” Tống Dĩnh Nhi nhìn sang Đường Hạo Tuấn tìm xác thực.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Thật, mọi chuyện có ba mẹ chống, hai con thích thì nhận, yên tâm đi, ba sẽ không để dì ấy bị thiệt.”
Nghe thấy lời của hai người, Tống Dĩnh Nhi và Tống Hải Dương lúc này mới yên tâm, không lo lắng nữa, mỉm cười để miếng ngọc khắc vào trong túi áo: “Cảm ơn ba mẹ.”
Lúc đó khi chúng nhìn thấy miếng ngọc khắc mà dì Châu Ánh cho bọn chúng, nhìn một cái thì thích rồi, cảm thấy rất đẹp.
Chưa từng nghĩ miếng ngọc có giá trị bao nhiêu.
Mãi tới khi nghe thấy ba mẹ nói miếng ngọc khắc có giá hàng tỷ, bọn chúng mới hoảng, ý thức được mình đã nhận món quà đắt giá như vậy, mang tới rắc rối cho ba mẹ.
Nhưng bây giờ nghe thấy ba mẹ nói không cần cảm thấy khó xử, yên tâm nhận lấy là được, mọi chuyện có ba mẹ.
Bọn chúng lúc này mới thở phào, cảm thấy mình không có nhận sai quà làm sai chuyện.
“Hai đứa không cần cảm ơn ba mẹ, người hai đứa nên cảm ơn là dì Trần của hai đứa.” Tống Vy xoa cái gương mặt nhỏ của hai đứa trẻ.
“Vậy nên các con đã cảm ơn chưa?” Đường Hạo Tuấn nhìn hai đứa trẻ cũng hỏi.
Hai đứa trẻ đồng loạt gật đầu.
“Đương nhiên rồi ạ, bọn con là đứa trẻ ngoan.” Tống Hải Dương nâng cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
Tống Dĩnh Nhi cũng nắm lòng bàn tay nhỏ, nghiêm túc gật đầu: “Anh trai nói đúng, khi bọn con nhận quà của dì cho thì đã cảm ơn dì rồi, em trai không biết nói cảm ơn, con và anh trai còn giúp em trai nói cảm ơn rồi.”
Nghe vậy, Tống Vy vô cùng an ủi: “Vậy thì tốt, Hải Dương và Dĩnh Nhi đều là đứa con ngoan giỏi nhất của ba mẹ.”
“Vậy em trai thì sao?” Tống Dĩnh Nhi ngẩng đầu hỏi: “Em trai thì không phải sao?”
Tống Vy khẽ mỉm cười: “Đương nhiên cũng thế, chỉ là em trai bây giờ còn chưa biết nói chuyện, cho nên mẹ ở đây khen hai đứa là được rồi.”
“Như vậy à.” Tống Dĩnh Nhi ngộ ra thì ồ một tiếng.
Tống Vy đứng dậy, Đường Hạo Tuấn ở bên cạnh cũng đứng dậy.
Đường Hạo Tuấn nhìn hai đứa con của mình, đáy mắt ẩn chứa sự kiêu ngạo: “Con của chúng ta, trưởng thành rất tốt.”
Biết lễ phép, có tam quan bình thường, điều quan trọng nhất là anh em yêu thương nhau.
Cho nên anh rất tự hào về mấy đứa con của mình.
Tống Vy nghe thấy lời của anh, khẽ gật đầu: “Phải.”
“Đây đều là công lao của em.” Đường Hạo Tuấn ôm eo của cô, ghé vào tai của cô, khẽ nói.
Tai của Tống Vy bị hơi nóng của anh thổi có hơi ngứa, không nhịn được mà rụt cổ, sau đó đã mỉm cười: “Ổ? Công lao của một mình em, không có của anh sao?”
Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Bây giờ còn chưa có, là em nuôi Hải Dương và Dĩnh Nhi lớn tới như này, mà trong khoảng thời gian đó, anh là ba của chúng lại hoàn toàn không bỏ ra cái gì cả, cho nên...”
Lời của anh còn chưa nói hết thì bị Tống Vy giơ tay bịt miệng: “Đừng nói như vậy.”
Cô nghiêm túc nhìn anh: “Anh của trước đây không có bỏ ra, không phải vì lỗi của người làm ba như anh, mà là anh không biết sự tồn tại của bọn trẻ, nếu anh biết sự tồn tại của bọn trẻ, cho dù chúng ta không yêu nhau, anh cũng vẫn sẽ chịu trách nhiệm với chúng, bởi vì chúng là con của anh, cho nên anh không cần cảm thấy anh trước kia chưa từng nuôi dưỡng chúng, là anh không tốt, ngược lại anh rất tốt, anh không phải sau khi biết chúng thì lập tức gánh trách nhiệm làm ba hay sao?”
Đồng tử của Đường Hạo Tuấn run lên.
Tống Vy lại nói: “Còn nữa, ai nói bọn trẻ dạy dỗ tốt chỉ là công lao của một mình em chứ? Trong này đương nhiên có công lao của anh, còn không ít nữa.”