Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1265




Thức dậy rồi?

Đường Hạo Tuấn nghe thấy tiếng kêu của con gái, anh cúi đầu xuống nhìn, đúng lúc đối diện với cặp mắt đen lúng liếng của đứa nhỏ trong ngực, một đôi mắt đen láy ngập nước.

Nhìn An An chớp chớp mắt, miệng thì phun bong bóng, Đường Hạo Tuấn cười khẽ: “Đúng là đã thức dậy rồi.”

“Đúng không ạ.” Tống Dĩnh Nhi đắc ý hừ hừ: “Là Dĩnh Nhi phát hiện em trai thức dậy đó.”

“Dĩnh Nhi rất giỏi, là một người chị tuyệt vời.” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Dĩnh Nhi, cưng chiều nói.

Tống Hải Dương lấy cái khăn tay ra đưa cho Đường Hạo Tuấn: “Ba ơi, ba lau miệng cho em trai đi, lại phun bong bóng rồi kìa.”

“Được rồi.” Đường Hạo Tuấn nhận lấy khăn tay con trai đưa tới, cũng khen con trai một câu: “Hải Dương cũng là anh trai rất tuyệt vời, biết được cách chăm sóc em trai và em gái.”

Mặc dù suy nghĩ của Tống Hải Dương rất trưởng thành, nhưng dù sao vẫn là một đứa nhỏ, nghe thấy lời khen của ba mẹ, trên mặt cũng sẽ xấu hổ mà đỏ bừng.



Cậu bé vòng cánh tay nhỏ, làm như rất nghiêm túc: “Cũng được thôi ạ.”

Đường Hạo Tuấn cười khẽ lắc đầu, sau đó lấy khăn tay lau miệng cho An An.

An An vẫn còn nhỏ, mới ba bốn tháng tuổi.

Nếu là đứa trẻ được sinh ra bình thường, e là lúc này vẫn còn đang trong bụng mẹ.

Cho nên, đừng nói là có thể nghe hiểu âm thanh bên ngoài, ngay cả nhìn đồ vật còn chưa được nữa là.

Nhưng mà điều này không ảnh hưởng đến niềm vui của An An.

Lúc Đường Hạo Tuấn đang lau miệng cho bé, miệng bé còn cười toe toét.

Đường Hạo Tuấn thấy thế, ánh mắt đột nhiên mở to, trên gương mặt vẫn luôn lạnh lẽo hiếm khi xuất hiện biểu cảm kích động.

Lúc nãy, An An mới cười?” Đường Hạo Tuấn vui mừng nói.

Tống Dĩnh Nhi và Tống Hải Dương liên tục gật đầu.

“Đúng là cười, Dĩnh Nhi nhìn thấy em trai thật sự cười đó.”

“Con cũng nhìn thấy.” Tống Hải Dương kéo kéo cái tay nhỏ của An An: “Chắc chắn là em trai biết một lát nữa được gặp mẹ, cho nên mới cười vui vẻ như thế.”

“Dĩnh Nhi cũng nghĩ giống anh.” Tống Dĩnh Nhi cũng nói: “Vừa mới đến chỗ mẹ là em trai đã thức dậy, chắc chắn là em trai biết sắp gặp được mẹ rồi.”

“Bọn con nói đúng.” Đường Hạo Tuấn ném cái khăn tay mới lau cho An An, sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của An An, anh đồng ý với hai con: “Năng lực cảm giác của trẻ con rất mạnh, An An không được gặp mẹ bọn con, cho nên thằng bé muốn có thể nhìn thấy mẹ bọn con nhanh một chút.”

“Chúng ta cũng phải đi gặp mẹ nhanh lên.” Nói xong, Tống Dĩnh Nhi kéo tay Đường Hạo Tuấn: “Ba ơi, chúng ta nhanh chóng xuống xe rồi đi vào trong đi, bọn con muốn gặp mẹ, An An cũng muốn gặp mẹ, chắc chắn là mẹ cũng muốn gặp bọn con, càng muốn gặp An An hơn.”

“Dĩnh Nhi nói đúng đó, chúng ta đến đây là để cho mẹ một bất ngờ, để mẹ biết An An xuất viện rồi, sau này có thể sống cùng với chúng ta. Bây giờ con thật sự rất muốn cho mẹ nhìn thấy An An, mẹ mà nhìn thấy An An thì chắc chắn sẽ rất vui mừng.” Tống Hải Dương cũng nói.

Thấy hai đứa bé hào hứng muốn xuống xe như thế, Đường Hạo Tuấn cũng không để hai đứa thất vọng, anh gật đầu: “Được, vậy thì đi vào trong thôi. Nhưng mà bây giờ mẹ bọn con đang thi, chúng ta không thể làm phiền mẹ, chúng ta phải vào phòng nghỉ đợi mẹ, đợi sau khi cuộc thi của mẹ kết thúc rồi thì lại đi gặp mẹ nha.”

Nghe nói như thế, hai đứa bé vốn dĩ đang rất vui mừng lập tức cúi cái đầu nhỏ xuống.

“A, hóa ra là mẹ vẫn còn đang thi à.”

“Cũng không có cách nào khác, ai bảo thời gian chúng ta đến đây không thích hợp chứ.” Tống Hải Dương thở dài, khua khua cái tay nhỏ.

Tống Dĩnh Nhi nhìn cậu nhóc miệng phun bong bóng, không khóc không la trong ngực Đường Hạo Tuấn: “Con còn định để mẹ gặp em trai sớm sớm.”

“Không sao hết, đợi sau khi cuộc thi của mẹ kết thúc rồi thì cũng giống như nhau mà.” Đường Hạo Tuấn đưa tay xoa đầu an ủi hai đứa nhỏ.

Hai đứa gật gật cái đầu nhỏ: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”

Đường Hạo Tuấn thu tay lại: “Trình Hiệp dẫn cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ xuống xe trước đi, đi vào phòng nghỉ ngơi.”

“Vâng.” Trình Hiệp ngồi bên ghế lái phụ xem gia đình này thể hiện tình cảm, lúc này mới ho nhẹ một tiếng.

Lúc nãy anh ta nhìn gia đình tổng giám đốc hạnh phúc như thế, trong lòng ghen tị vô cùng, còn âm thầm thề thốt đợi đến lúc mình và Bảo Châu kết hôn thì cũng phải sinh ba đứa con, hưởng thụ niềm vui gia đình giống như là tổng giám đốc, chắc chắn là tốt đẹp lắm nhỉ.

Trình Hiệp thích thú cười vài tiếng trong lòng, sau đó bước xuống xe, lần lượt ôm Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi xuống xe, một tay dẫn một đứa đi vào trong hội quán tranh tài.

Đường Hạo Tuấn ôm An An bước xuống xe cuối cùng, đi cùng một đám vệ sĩ, cùng với một vú em vào trong hội quán tranh tài.

Hội quán tranh tài đã có nhân viên nhận được thông báo đón bọn họ, nhìn thấy bọn họ đến, liền trực tiếp dẫn bọn họ đi vào trong phòng nghỉ.

Phòng nghỉ rất lớn, có diện tích hơn một trăm mét vuông, có cả phòng bếp, phòng ngủ.

Đường Hạo Tuấn kêu vệ sĩ đứng canh bên ngoài phòng nghỉ, không cho phép bất cứ người nào đến gần.

Dù sao thì có ba đứa nhỏ, anh cũng không thể không đề cao cảnh giác, nếu như một đứa xảy ra chuyện thì hối hận không kịp.

“Ôm An An vào trong cho thằng bé uống sữa đi.” Đường Hạo Tuấn giao An An cho vú em.

Vú em này được tuyển dụng, đặc biệt chịu trách nhiệm cho An An uống sữa.

Tống Vy sinh non, sau khi sinh An An, An An liền vào viện nằm trong lòng ấp, cả người giám hộ cũng không thể đến gần, cho nên không có cách nào cho An An uống sữa, chỉ có thể tiêm sữa.

Bây giờ An An đã hoàn toàn ra khỏi lồng ấp, được xuất viện, dĩ nhiên cần phải tìm vú em có chuyên môn phụ trách cho An An uống sữa, cũng để chăm sóc An An sau này.

Dù sao anh và Tống Vy đều có sự nghiệp của riêng mình, không thể chuyên tâm chăm sóc con.

“Vâng, anh Đường.” Vú em nghe lời dặn dò của Đường Hạo Tuấn, cẩn thận đón An An, ôm An An đi vào trong phòng ngủ.

Tống Dĩnh Nhi cũng nhảy nhót đi theo.

Bé rất thích em trai, hận không thể một ngày hai mươi bốn tiếng đều ở bên cạnh em trai.

Tống Hải Dương không đi theo.

Cậu thấy mình là con trai, làm sao có thể đi xem người khác cho em bú được chứ.

Cho nên đợi ở bên ngoài, cậu và Đường Hạo Tuấn nhìn camera xem Tống Vy tranh tài.

“Ba ơi, là mẹ kìa.” Tống Hải Dương chỉ vào cô gái xinh đẹp nhất trên màn hình tivi to lớn trước mặt, vui vẻ nói.

Ánh mắt Đường Hạo Tuấn cũng nhìn chằm chằm vào cô gái đó, khẽ gật đầu: “Ba thấy rồi.”

“Mẹ thật là xinh đẹp, mẹ là người đẹp nhất trên đời này.” Tống Hải Dương làm động tác toàn thế giới, sau đó hai bàn tay nhỏ lại nâng cằm, vui vẻ khen Tống Vy trên tivi.

Đường Hạo Tuấn cười khẽ: “Con nói đúng.”

Mặc dù dùng từ xinh đẹp nhất trên toàn thế giới để hình dung thì có hơi khoa trương.

Nhưng mà trong lòng hai ba con bọn họ, Tống Vy đúng là người xinh đẹp nhất.

Anh tin là trong lòng cô, ba con bọn họ cũng giống như thế.

Lúc này, Tống Vy đang đứng cạnh người mẫu, dùng thước dây đo số đo dáng người của người mẫu.

Trần Châu Ánh ở bên cạnh cũng vậy, đang đo vòng cổ và cổ tay cho người mẫu.

Đứng đo một hồi, bỗng nhiên Tống Vy cảm nhận được cái gì đó, cô dừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu lên nhìn camera trên đỉnh đầu.

Trần Châu Ánh đã nhận ra hành động của cô, cũng ngẩng đầu theo nhìn một chút, sau khi không thấy gì thì tò mò hỏi: “Vy Vy, sao vậy, cậu nhìn cái gì đấy?”

“Tớ cảm thấy hình như là có người đang nhìn mình.” Tống Vy chớp chớp mắt.

“Đang nhìn cậu hả?” Trần Châu Ánh nhíu mày, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn camera: “Không phải là có tên biến thái nào đó chứ?”

“Làm gì có biến thái chứ.” Tống Vy bó tay.

Trần Châu Ánh trêu chọc: “Sao không có được chứ, nhan sắc cậu xinh đẹp như thế, biến thái nhìn chằm chằm cậu nhiều là đằng khác. Tớ vẫn luôn không nói cho cậu biết, có rất nhiều nhà thiết kế thích cậu đó, nam có nữ có.”

“Đừng có nói bậy.” Tống Vy giận dỗi đẩy cô ra, sau đó lại quay về chủ đề: “Nếu như tớ đoán không lầm, chắc là Hạo Tuấn đang nhìn tớ.”