“Tớ cũng không biết nữa.” Giang Hạ lắc đầu, trong mắt đầy vẻ mông lung: “Bây giờ tớ không nhớ rõ anh ta, cũng không có tình cảm gì với anh ta, cho nên tớ với anh ta không có khả năng có quan hệ gì với nhau. Nhưng mà bây giờ anh ta đang nằm viện, tớ lại không thể bỏ mặc anh ta, hơn nữa bây giờ anh ta còn chỉ rõ bắt tớ chăm sóc cho anh ta.”
“Phàm yêu cầu cậu chăm sóc anh ta á?” Tống Vy kinh ngạc lên tiếng.
Giang Hạ ừ một tiếng: “Đúng vậy, tớ cũng không biết tại sao anh ta lại làm như thế. Ba tớ cảm thấy anh ta đang làm khó làm dễ tớ, khiến tớ bỏ mất đứa nhỏ, nhưng mà anh ta nói mình không có ý này, lúc đó tớ cũng đã quan sát anh ta, phát hiện đúng là anh ta không có ý đó.”
Cô không biết tại sao Kiều Phàm lại muốn giữ cô lại, nhưng mà Tống Vy thì biết.
Tống Vy nhớ đến những gì trước đó mà Đường Hạo Tuấn nói với mình, thật ra Phàm yêu Hạ, chỉ là cho đến nay Phàm bị thù hận che mờ mắt, cộng thêm việc anh cho rằng mình không yêu Hạ, tự mình thôi miên bản thân, cho nên mới không biết rốt cuộc người mình yêu là ai.
Trước đó Phàm nói yêu cô, nhưng thật ra không phải, bởi vì cô cùng Hạ trong quá khứ rất giống nhau, tính cách tương tự nhau, cho nên Phàm mới có loại tình cảm yêu thích với cô.
Nhưng mà thật ra người Phàm thật sự thích vẫn luôn là Hạ, chỉ là bởi vì lúc đó tính cách của cô rất giống với Hạ, cho nên Phàm mới bị cô thu hút.
Bây giờ cô nghi ngờ Phàm đã biết người mình thích là Hạ, cho nên mới đề nghị để Hạ ở lại chăm sóc cho anh.
Dù sao Hạo Tuấn đã nói rất rõ với Phàm, nói là Phàm thích Hạ.
Lúc đầu có lẽ Phàm không thể chấp nhận chuyện này, nhưng tự anh tỉnh táo suy nghĩ lại, có lẽ là đã nghĩ thông suốt rồi.
Chính vì vậy mà bây giờ cô đang nghi ngờ Phàm đã nhận ra sự thật.
Chỉ là cô lo lắng sau khi Phàm biết người mình yêu là Hạ, anh sẽ đối xử với Hạ như thế nào?
Quên đi hết tất cả, ở bên cạnh Hạ, hay là tiếp tục như trước kia giả vờ không biết tình cảm của mình đối với Hạ, tiếp tục hận nhà họ Giang.
Thấy Tống Vy chậm chạp không lên tiếng, Giang Hạ không khỏi tò mò, cô gọi: “Vy Vy, cậu vẫn còn ở đó chứ?”
Trong nháy mắt, Tống Vy giật mình lấy lại tinh thần, miễn cưỡng giật giật khóe miệng, cười đáp lời: “Tớ đây.”
“Lúc nãy cậu sao vậy, sao đột nhiên lại không nói tiếng nào?” Giang Hạ hỏi.
Tống Vy rũ mắt xuống: “Đâu có chuyện gì đâu, chỉ là đột nhiên nhớ đến một vài chuyện, cho nên mới thất thần. À đúng rồi Hạ, cậu vẫn còn chưa trả lời tớ, Phàm kêu cậu chăm sóc anh ta, cậu có đồng ý không?”
Giang Hạ trả lời: “Đồng ý rồi, không đồng ý thì đâu có được. Bây giờ là gia đình tớ muốn cầu cạnh anh ta, nếu như tớ không đồng ý, mà anh ta đổi ý vẫn muốn tố cáo ba tớ, lại kêu tớ bỏ đứa bé thì làm sao bây giờ. Còn nữa, quả thật là do gia đình tớ đã đánh anh ta thành cái dạng này, gia đình tớ cũng nên có trách nhiệm chăm sóc cho anh ta.”
“Tuy là nói như vậy, nhưng mà Hạ à, cậu không có lo lắng gì ư?” Tống Vy không yên lòng.
Giang Hạ chớp chớp mắt: “Ý cậu là gì?”
“Đương nhiên là tình cảm của cậu đối với Phàm.” Tống Vy thở dài: “Tớ biết bây giờ cậu đã hoàn toàn quên đi tất cả ký ức với anh ta, cũng quên đi tình cảm với anh ta, nhưng mà tớ lo lắng cậu ở bên cạnh chăm sóc cho anh ta thì sẽ tìm lại phần tình cảm ấy, từ đó lại muốn tìm ký ức của mình đối với anh ta.”
Nghe Tống Vy nói vậy, trong lòng Giang Hạ cảm thấy thật ấm áp.
Cô biết bạn thân như vậy là đang lo lắng cho mình, sợ mình sẽ giẫm vào vết xe đổ trước kia.
“Yên tâm đi Vy Vy.” Giang Hạ mỉm cười trả lời: “Sẽ không đâu, trong lòng tớ biết rất rõ chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Chăm sóc thì chăm sóc, tớ tuyệt đối không thể nào lại có tình cảm với anh ta, càng không có khả năng muốn tìm ký ức trước kia. Ngoại trừ chăm sóc cho anh ta, thời gian khác tớ sẽ cố gắng cách xa anh ta một chút.”
“Tớ biết, nhưng mà tớ lo lắng... lo lắng cậu muốn cách xa anh ta, nhưng mà anh ta lại không cho cậu cách xa anh ta.” Tống Vy nâng trán.
Dù sao bây giờ Phàm đã nhận ra người mà anh thật sự yêu là Hạ, hơn nữa có khả năng cao là anh ta có ý muốn quay lại với Hạ.
Từ chuyện anh cho phép Hạ giữ lại đứa nhỏ và đồng ý bỏ qua cho chú là đã có thể nhìn ra được.
Cho nên, chuyện Phàm có suy nghĩ muốn ở bên cạnh Hạ có xác suất vô cùng cao.
Nếu như Phàm không có suy nghĩ này, vậy chắc chắn anh sẽ lựa chọn tiếp tục hận nhà họ Giang, thế thì anh không có khả năng gì cho phép Hạ giữ lại đứa nhỏ, càng không thể bỏ qua cho chú.
Cho nên, cô đoán Phàm kêu Hạ ở lại chăm sóc cho anh, có thể là muốn Hạ lại có tình cảm với anh một lần nữa, sau đó giải trừ trạng thái thôi miên của Hạ, để Hạ khôi phục lại tất cả các ký ức trước kia.
Dù sao thì Phàm biết thôi miên mà.
Đương nhiên, đối với việc Phàm chấp nhận rằng mình có tình cảm với Hạ, cô thực sự cảm thấy vui.
Bởi vì như vậy, có lẽ là Phàm sẽ lựa chọn buông bỏ hận thù với nhà họ Giang.
Chỉ là cô lo lắng sau khi Phàm để Hạ khôi phục ký ức, cảm xúc Hạ sẽ sụp đổ.
Dù sao trước đó Phàm đã mang đến quá nhiều đau khổ cho Hạ, bóng ma tâm lý nặng như thế, cho dù bây giờ Phàm đã biết mình yêu Hạ, đồng thời cũng muốn ở bên cạnh Hạ.
Nhưng mà sau khi Hạ nhớ ra anh, tìm về tình cảm với anh, Hạ có thể chấp nhận chuyện này không đây?
Đổi lại là cô, chắc chắn là cô không thể chấp nhận.
Bởi vì người mà mình yêu trước kia làm tổn thương mình như thế, sau đó đột nhiên lại nói yêu mình, muốn ở bên cạnh mình, châm chọc biết bao nhiêu.
Lúc em yêu anh, anh không yêu em, làm nhục em đủ thứ.
Bây giờ em không muốn yêu anh nữa, anh lại nói anh yêu em, muốn ở bên cạnh em, như vậy không phải là đang chơi đùa với cô ấy à?
Cho nên, điều mà cô lo lắng chính là cái này.
Giang Hạ không biết Tống Vy đang suy nghĩ cái gì, nghe thấy lời cô nói, trên mặt Giang Hạ tràn đầy hoài nghi, nghiêng đầu suy nghĩ: “Vy Vy, cậu đang nói cái gì vậy? Cái gì mà anh ta không muốn tớ cách xa anh ta, tại sao anh ta lại không muốn tớ cách xa anh ta chứ?”
Tống Vy thở dài: “Không có gì đâu.”
Cô cũng không định nói cho Hạ biết chuyện Phàm đã yêu Hạ.
Nếu như Hạ thấy tò mò hay là cái gì đó, đột nhiên lại muốn phát triển quan hệ với Phàm, sau đó lại tìm bác sĩ thôi miên để tìm lại trí nhớ của mình thì sao?
Đương nhiên nếu tìm lại ký ức mà Hạ có thể thản nhiên đối mặt với những tổn thương mà Phàm đã gây ra cho cô, đồng thời cũng sẵn sàng ở bên cạnh Phàm, vậy thì chẳng còn chuyện gì tốt hơn nữa, cô cũng không cần phải lo lắng.
Nhưng mà nếu như Hạ không có cách nào thản nhiên chấp nhận những tổn thương mà Phàm gây ra cho mình, lại muốn ở bên cạnh Phàm, vậy thì không thể nghi ngờ gì, Hạ sẽ lại rơi vào đau khổ một lần nữa.
Cho nên, khi chưa xác định rốt cuộc là Hạ thuộc tình huống nào, cô vẫn không có ý định nói cho Hạ biết chuyện Phàm đã rung động.
Có lẽ để tự Hạ phát hiện ra thì tương đối tốt hơn.
Có lẽ như thế, năng lực tiếp nhận của Hạ sẽ cao hơn.
Còn nữa, e là sau này Phàm cũng phải từ từ "tấn công" Hạ?
Nếu như anh thật sự muốn ở bên cạnh cô, chắc chắn anh sẽ làm như vậy.
Tống Vy nói một nửa giữ một nửa, thần thần bí bí, Giang Hạ nhún nhún vai: “Cậu đang mập mờ cái gì vậy?”
Tống Vy cười cười: “Không phải là mập mờ cái gì đâu, mà là... thôi bỏ đi, sau này cậu sẽ biết thôi.”
“Được rồi, cậu đã nói như vậy, tớ còn cần gì phải hỏi nữa.” Giang Hạ le lưỡi.
Tống Vy đổi tư thế ngồi rồi lại nói: “Thôi được rồi, Hạ, thời gian không còn sớm nữa, tớ không thèm nghe cậu nói chuyện nữa đâu, bên tớ vẫn còn chút việc, lần sau nói chuyện tiếp nha, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tớ.”
Cô nhìn đồng hồ rồi nói.
Giang Hạ gật đầu: “Được rồi, vậy thì cậu làm việc đi, tớ không làm phiền cậu nữa, tạm biệt cậu.”
Tống Vy: “Tạm biệt cậu.”