Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1260




Quả nhiên, ngay từ lúc đầu, cô không nên có mong đợi hay hy vọng gì với anh ta.

Kiều Phàm nhìn dáng vẻ của Giang Hạ, liền biết cô nghĩ gì, ánh mắt tối lại, trong lòng cũng không thoải mái: “Cô chắc chắn rằng tôi thực sự không để cho cô giữ lại đứa trẻ sao?”

Giang Hạ ngước mắt nhìn lên anh ta: “Nếu như anh để tôi giữ lại đứa trẻ, ngay từ lúc đầu, đã không kiên quyết phá bỏ nó rồi, mới nãy không phải anh đã lấy đứa trẻ ra làm điều kiện trao đổi sao?”

Kiều Phàm mím môi: “Cô nói đúng, đúng là tôi không thích nhìn thấy đứa trẻ này, nhưng nếu như cô kiên quyết giữ lại, cũng không phải là không được.”

“Chỉ cần tôi đồng ý, sẽ để ba tôi ngồi tù đúng không?” Giang Hạ chế giễu.

Kiều Phàm híp mắt: “Đương nhiên không phải, cô có thể giữ lại đứa trẻ, tôi cũng sẽ không để ba cô ngồi tù.”

Nghe được những lời này, mắt Giang Hạ bất ngờ mở to, nhìn chằm chằm anh ta: “Anh nói gì? Anh nói tôi có thể giữ đứa con lại, cũng có thể không để ba ngồi tù?”



Ba Giang ở bên cạnh cũng có bộ mặt khó tin nhìn Kiều Phàm: “Thằng nhãi, có phải lại là âm mưu của cậu?”

Kiều Phàm mím môi nhẹ nhàng đáp: “Nếu như tôi có âm mưu khác, tôi đã sớm tính kế rồi, cần gì phải nói những lời này với hai người.”

Lời này nói ra khiến ba Giang cứng họng, không còn gì nói.

Hai tay Giang Hạ nắm chặt lan can giường bệnh: “Anh Kiều, anh có nghiêm túc không? Thực sự tôi có thể giữ lại đứa con, cũng không để ba tôi ngồi tù?”

Cô hỏi lại lần nữa.

Lần này, Kiều Phàm cuối cùng cũng trả lời, gật đầu đáp: “Đương nhiên.”

“Nhưng mà, anh chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện khác có đúng không?” Giang Hạ nhìn anh ta.

Cô tin chắc rằng trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng vậy, những chuyện như bữa trưa miễn phí, chỉ xuất hiện trong phim truyền hình, làm gì tồn tại ngoài thực tế.

Hơn nữa, anh ta hận mình và nhà họ Giang như vậy, sao có thể vô điều kiện để mình giữ lại đứa con, tha cho ba.

Cho nên, anh ta nhất định có mục đích khác.

Đúng là như vậy, Kiều Phàm híp mắt lại nói: “Cô nói đúng, đúng là tôi có điều kiện khác, nhưng mà bây giờ vẫn chưa nghĩ xong, đợi khi tôi nghĩ xong rồi, tôi sẽ đưa ra.”

Nghe thấy vậy, Giang Hạ tạm thời thở phào. Thì ra vẫn chưa nghĩ xong.

Vậy cũng tốt, cô còn lo lắng anh ta sẽ đưa ra điều kiện gì đó làm khó cô và nhà họ Giang.

Tuy rằng không biết điều kiện sau này anh ta đưa ra có làm khó cô hay không, nhưng bây giờ anh ta vẫn chưa đưa ra, cô xem như chưa biết vậy.

Tóm lại, bảo vệ đứa con và ba trước.

“Vậy anh Kiều, bây giờ anh vẫn chưa đưa ra điều kiện tha cho đứa con và ba tôi, nên có lẽ anh sẽ không gọi điện báo cảnh sát đúng không?” Giang Hạ cắn chặt môi, cẩn thận hỏi.

Kiều Phàm ừ một tiếng: “Đương nhiên, nhưng mà trong khoảng thời gian sau này, cô phải ở lại đây chăm sóc tôi, mãi đến khi tôi khỏe thì thôi.”

“Cậu muốn gì chứ?” Giang Hạ vẫn chưa đồng ý, ba Giang đã hoàn toàn không vui.

Ông ta tức giận xông đến trước mặt Kiều Phàm, giận dữ nhìn Kiều Phàm, giống như Kiều Phàm đã làm ra tội ác tày trời vậy, nắm lấy cổ áo bệnh nhân Kiều Phàm: “Cậu lại muốn Giang Hạ chăm sóc cậu? Nó là một thai phụ đấy cậu có biết không? Có phải cậu cố ý không? Cố ý kêu Giang Hạ chăm sóc cậu, sau đó giày vò nó để nó sảy thai?”

Giang Hạ nghe thấy vậy, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, cũng hoài nghi nhìn Kiều Phàm.

Không thể không nói, đúng là có khả năng này.

Kiều Phàm đọc hiểu ánh mắt của Giang Hạ, trong lòng vừa khó chịu vừa tức giận.

Cô lại cho rằng anh ta có mục đích này?

Kiều Phàm nhắm mắt lại, cố gắng ép nỗi buồn bực trong lòng xuống, ngước mắt lên bình tĩnh nhìn thẳng ba Giang: “Vậy thì sao? Tôi cũng chỉ để cô ta chăm sóc rót nước cho tôi thôi, cũng không phải việc nặng nhọc gì, lẽ nào cũng có thể khiến cô ta sảy thai sao?”

“Chăm sóc rót nước?” Ba Giang cười khẩy: “Cậu xem Giang Hạ là đầy tớ sao? Còn chăm sóc rót nước cho cậu? Hơn nữa, ai biết những gì cậu nói có thật không?”

“Cho dù là thật hay không, các người đánh tôi thành bộ dạng này, lẽ nào tôi kêu các người chăm sóc tôi, chịu trách nhiệm cho hành động của mình, cũng là sai sao?” Kiều Phàm hỏi ngược lại.

Ba Giang chau mày, còn tính nói gì đó, Giang Hạ kéo tay ông ta lại: “Được rồi ba, đừng nói nữa.”

Cô hít một hơi, sau đó nhìn Kiều Phàm: “Chăm sóc anh đúng không, tôi biết rồi, tôi đồng ý.”

“Giang Hạ!” Ba Giang kinh ngạc nhìn Giang Hạ.

Giang Hạ còn cười cười với ông ta: “Ba, không sao đâu, anh ta nói đúng, chúng ta đánh anh ta thành bộ dạng này, đúng là nên chịu trách nhiệm cho hành động của mình, hơn nữa, anh ta đồng ý không báo cảnh sát, cũng đồng ý cho con giữ lại đứa trẻ, vậy chúng ta đúng là nên làm gì đó, cho dù có phải làm đầy tớ hay không, con cũng chấp nhận.”

“Nhưng mà ba chỉ sợ cậu ta cố ý cho con làm công việc nặng, giày vò con, khiến con sảy thai.” Ba Giang chau mày nói.

Đây mới là điều ông ta lo lắng.

Giang Hạ nhìn Kiều Phàm: “Con biết ba lo lắng điều gì, nhưng chúng ta cũng thử tin anh ta một lần không được sao?”

Nói xong, cô nói với Kiều Phàm: “Anh Kiều, xin hỏi bắt đầu từ ngày mai, hay là từ bây giờ tôi phải chăm sóc anh?”

“Cô nói xem?” Ánh mắt Kiều Phàm xa xăm nhìn cô.

Giang Hạ nhìn xuống: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ bắt đầu, ba.”

Cô xoay người, nhìn ba Giang: “Ba giúp con mở một phòng lưu trú trong bệnh viện đi, tối nay con sẽ ở lại đây, ba về nói một tiếng với mẹ, kêu mẹ không cần lo lắng cho con.”

“Giang Hạ…” Ba Giang nhìn thấy cô thực sự muốn làm vậy, hàng mày chau chặt lại, vẫn muốn khuyên nữa, nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc của cô, nhất thời không nói nên lời.

Sau cùng, ba Giang thở dài, gật đầu đồng ý: “Biết rồi, lát nữa ba sẽ đi đặt phòng giùm con.”

Nói xong, ông ta lại giận dữ nhìn sang Kiều Phàm: “Thằng nhãi, tốt nhất cậu đừng vòng vo giày vò Giang Hạ, nếu như Giang Hạ xảy ra chuyện gì, cho dù liều cả mạng già này cũng phải khiến cậu chết.”

Kiều Phàm mím môi, không nói gì.

Ba Giang cũng không có ý muốn nghe được anh ta bảo đảm điều gì, nhìn nhìn Giang Hạ, xoay người rời đi, đi đặt phòng lưu trú.

Sau khi ba Giang đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người Giang Hạ và Kiều Phàm.

Hai ngày này, Giang Hạ cũng không phải chưa từng ở một mình với Kiều Phàm, nhưng luôn là lúc Kiều Phàm vẫn chưa tỉnh, cho nên cô không có cảm giác gì khác.

Mà bây giờ, anh ta tỉnh rồi, hai người ở chung một phòng, ít nhiều gì cô cũng thấy không tự nhiên.

Không biết làm sao chung sống với anh ta, không biết nên nói gì, cũng không biết nên làm gì.

Tóm lại là, chỗ nào cũng thấy khó chịu.

Sau cùng Giang Hạ hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn người đàn ông trên giường, miễn cưỡng nở một nụ cười: “À thì…anh Kiều, tôi có thể ra ngoài gọi điện thoại không? Tôi sẽ về nhanh thôi, không bỏ đi đâu.”

Kiều Phàm nhìn điện thoại cô: “Gọi cho ai?”

“Cho Vy Vy.” Giang Hạ cầm chặt điện thoại, cũng không che giấu gì, thẳng thắn trả lời: “Vy Vy biết tình hình của anh, cũng rất lo lắng cho anh, cho nên bất kể thế nào, bây giờ anh tỉnh rồi, tôi cũng phải nói một tiếng với cậu ấy.”

“Tiện thể kêu cô ấy và Đường Hạo Tuấn phái người giám sát tôi, đề phòng tôi làm gì đó với hai người?” Khóe miệng Kiều Phàm lộ ra vẻ cười nhạo.

Giang Hạ chớp mắt: “Xin lỗi, ám ảnh anh mang đến cho nhà họ Giang thực sự quá lớn, nếu như anh muốn đối phó tôi, tôi có thể chấp nhận, nhưng mà với ba mẹ tôi, tôi nhất định phải bảo vệ họ, nhưng tôi không có năng lực này, cho nên tôi chỉ có thể nhờ Vy Vy thôi.”

“Cô nói ra những lời này, không sợ tôi không vui, chối hết những chuyện vừa nãy đã đồng ý sao?” Kiều Phàm híp mắt lại nhìn chằm chằm cô.