"Ba à thôi đi." Giang Hạ cầm túi thuốc đứng dậy, nhẹ nhàng túm lấy tay áo ba Giang: “Ba đừng chấp nhặt với anh ta nữa."
Cô lắc đầu với ba Giang, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, ông ta không phải đối thủ của Kiều Phàm.
Hơn nữa, nhà bọn họ vốn dĩ có mối thâm thù với Kiều Phàm, giờ là lúc mấu chốt để Kiều Phàm buông tha cho ba Giang.
So đo tiếp, chuyện càng khó xử lí.
Trong lòng ba Giang tuy không muốn chịu thua trong tranh chấp này với Kiều Phàm, nhưng ông ta càng không muốn con gái thất vọng.
Cho nên cuối cùng, ba Giang vẫn thở dài, đồng ý.
"Ba, chúng ta ngồi ở đây, con bôi thuốc cho ba." Giang Hạ chỉ vào hai cái ghế dựa cách đó không xa.
Ba Giang ừ một tiếng: “Đi, đi thôi."
Hai ba con đi tới trước ghế dựa.
Ngồi xuống xong, Giang Hạ mở túi thuốc ra.
Nhìn những thứ bên trong, bỗng cô cảm thấy hơi hoang mang, vì cô không biết mấy thứ này dùng như thế nào.
Nhất là, dùng cái nào trước, cái nào sau, hoàn toàn không biết gì.
Ba Giang thấy con gái nhìn chằm chằm vào túi thuốc ngẩn người, ít nhiều cũng hiểu được chút chút, vỗ vỗ bả vai con gái: “Hay là thôi đi Giang Hạ, con nhìn tay ba đi, cũng không còn chảy máu nữa."
Nói xong, ông ta giơ tay mình ra cho Giang Hạ xem.
Thật sự giống như ông nói vậy, đã không chảy máu nữa.
Nhưng da bị trầy vẫn còn, máu lúc trước chảy ra, đã khô lại ở trên đó, nhìn rất đáng sợ.
Giang Hạ lắc đầu nói: "Không được, không thể để vậy, lỡ nhiễm trùng phát sốt làm sao bây giờ?"
Chỗ miệng vết thương còn rất lớn.
Hơn nữa da ở mấy đốt ngón tay đều là trầy hết.
Cho nên, không băng bó là không được.
Thấy dáng vẻ kiên quyết của con gái, trong lòng ba Giang cảm thấy rất ấm áp.
Bởi vì con gái quan tâm ông ta, hiếu thảo.
"Như vậy đi, gọi bác sĩ đến." Ba Giang đề nghị.
Giang Hạ cắn môi dưới: “Cũng đành vậy."
Nói xong, cô buông túi thuốc trong tay ra đứng lên, đi ra ngoài.
Bỗng, Kiều Phàm vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, không biết khi nào thì, quay đầu lại, lên tiếng nói: "Làm sạch trước, rồi băng bó."
"Hả?" Nghe lời anh ta nói, Giang Hạ dừng bước.
Kiều Phàm cho rằng cô không nghe rõ, mím môi nói lại một lần.
Giang Hạ vẫn như vậy, ánh mắt ngơ ngác: “Anh… Anh đang chỉ tôi nên xử lý miệng vết thương như thế nào à?"
Kiều Phàm híp mắt lại, không nói chuyện.
Ba Giang hừ lạnh: “Giang Hạ, con nói tào lao gì vậy, cậu ta sao có thể dạy con? Cậu ta chỉ hận sao cho cả nhà ta chết hết, thế nào lại tốt bụng như vậy."
Nghe được lời của ba Giang, Kiều Phàm cau mày.
Chết hết cả nhà?
Thì ra nhà họ Giang bọn họ, vậy mà nghĩ về anh như thế.
Ba Giang không biết Kiều Phàm nghĩ cái gì, khoát tay với Giang Hạ: “Giang Hạ, đi gọi bác sĩ đi, đừng để ý tới anh ta."
"Chờ một chút ba." Giang Hạ lắc đầu, không có đi, mà ngồi xuống, nhìn Kiều Phàm: “Cái kia… bác sĩ Kiều, vừa rồi, có phải hay không anh thật sự chỉ tôi nên làm sao? Nếu đúng vậy, anh có thể tiếp tục không?"
Nói xong, cô cúi người với anh.
Ba Giang thấy thế, nóng nảy, dùng một tay kéo cô dậy: “Giang Hạ con làm cái gì vậy, con đang cầu xin cậu ta sao?"
"Ba, con…"
Lúc Giang Hạ đang tính giải thích chính mình cũng không phải cầu xin anh ta, mà là nhờ vả.
Kiều Phàm lại mở miệng : “Trước dùng Iodophor, hoặc là cồn y tế, làm sạch tay ba cô."
Nghe thế, hai mắt Giang Hạ sáng rực lên, cười với Kiều Phàm: “Tôi biết rồi, cám ơn anh, anh Kiều."
Nói xong, cô lần nữa quay lại chỗ túi thuốc, tìm cồn y tế và Iodophor như lời anh ta nói.
Phía đối diện, ba Giang kinh ngạc nhìn Kiều Phàm, trong mắt tràn ngập khó hiểu: “Cậu…"
Tên này, vậy mà thực sự chỉ cho Giang Hạ xử lý miệng vết thương của ông như thế nào, mặt trời mọc từ hướng Tây sao?
"Cồn… Iodophor?" Giang Hạ vừa tìm, vừa lẩm bẩm.
Cô không biết Iodophor, nhưng cồn y tế thì biết, dù vậy trong này, hình như không có cồn y tế.
Ngay lúc Giang Hạ sắp nói không có Iodophor, Kiều Phàm trên giường bệnh, đột nhiên thở dài: “Ống bên tay bên trái cô, chính là Iodophor."
"Tay bên trái?" Giang Hạ sửng sốt, sau đó nhìn về tay bên trái của mình, thấy một ống thủy tinh nhỏ, đựng chất lỏng màu nâu đen, cầm lên, cho anh ta xem: “Cái này?"
"Ừ." Kiều Phàm thản nhiên lên tiếng.
Giang Hạ nghiêng đầu nhìn chằm chằm Iodophor trong chốc lát: “Sao màu sắc lại như thế này à, trông thật giống thuốc độc."
Nghe thế, ba Giang hừ một tiếng: “Nói không chừng chính là thuốc độc đâu, cậu ta muốn hại ba."
Ba Giang chỉ vào Kiều Phàm.
Kiều Phàm lần đầu tiên biết cảm giác nói không nên lời, nhíu mày trả lời: "Nếu tôi muốn hại ông, ông không thể nào sống tới bây giờ, tôi là bác sĩ, có rất nhiều cách để khiến cho ông biến mất không để lại tung tích gì."
"Cậu …" Ba Giang tức giận trừng to mắt.
"Ba." Giang Hạ lại lôi tay áo ba Giang lắc đầu, ý bảo ông ta đừng nói nữa.
Tuy cô không thích lời nói của Kiều Phàm, nhưng cô không thể không thừa nhận, Kiều Phàm nói là thật sự.
Bác sĩ, có thể tiếp xúc với rất nhiều thuốc và đồ dùng hóa học.
Cho nên, bác sĩ thực sự có thể khiến một người biến mất một cách im hơi lặng tiếng không tìm thấy dấu vết gì.
Đây cũng là vì sao, lúc cô nghe anh kêu cô đi tìm mấy thứ kia để vệ sinh vết thương tay của ba, cô không hề nghi ngờ mà đi tìm ngay.
Nghĩ chút, Giang Hạ nhìn ba Giang: “Ba, anh ấy nói rất đúng, nếu anh ấy thực sự muốn làm vậy với chúng ta, chúng ta đã chết từ lâu rồi.
Ba Giang im lặng, không nói chuyện.
Ông ta cũng không phải là kẻ ngu, sao có thể không biết điểm này.
Chỉ là lời này của Kiều Phàm hơi khó nghe nên ông ta mới tức giận thôi.
Giang Hạ vỗ vỗ tay ba Giang, nói thêm: "Hơn nữa, ba cảm thấy bệnh viện sẽ sơ suất để thuốc độc ở phòng bệnh của bệnh nhân sao? Cho dù anh ấy thật sự lừa chúng ta, cái này không phải Iodophor, cũng sẽ không phải thuốc hại người gì, cho nên, yên tâm đi."
Ba Giang thở dài: “Được rồi."
Trên giường bệnh, Kiều Phàm cũng nhìn Giang Hạ đầy bất ngờ, rõ ràng không nghĩ tới, cô vậy mà nói đỡ cho anh ta.
Vốn dĩ anh ta cho rằng Giang Hạ đã quên mất anh ta, quên đi tình yêu dành cho anh ta, sẽ chỉ xem anh ta là người xa lạ hoặc là kẻ thù.
Nhưng không ngờ, cô vậy mà nói đỡ cho anh ta.
Kiều Phàm nhắm mắt lại, che dấu tình cảm trong ánh mắt, giọng điệu lạnh lùng nói: "Mở ống thuốc ra, dùng bông gòn thấm chất lỏng bên trong, lau xung quanh miệng vết thương của ba cô, lau xong, dùng bình xịt bên tay bên phải của cô, xịt vào miệng vết thương."
Anh ta hiểu rồi, cô căn bản phân không rõ tên thuốc.
Cho nên nói thẳng, thuốc ở chỗ nào, sau đó chỉ cô dùng là được.
"Từ từ, anh nói chậm một chút." Giang Hạ không đoán được, anh ta sẽ đột nhiên nói bước tiếp theo, nhất thời, chưa chuẩn bị sẵn sàng, nên lúc này liền luống cuống tay chân, vừa mở ống thuốc, vừa tìm bình xịt anh ta nói.
Kiều Phàm thấy cô như vậy, bỗng nhẹ nhàng thở dài: “Gấp cái gì, từng bước từng bước, trước tiên mở ống thuốc, lát nữa tôi sẽ nói những bước tiếp theo."
Giang Hạ cũng biết chính mình vừa rồi vụng về, làm cho anh ta có chút phiền, ngượng ngùng xấu hổ mặt đều đỏ lên, nhỏ tiếng nói: "Xin lỗi."
Kiều Phàm không đáp lời, chỉ nói tiếp: "Còn chưa mở? Muốn tôi làm sao?"
"Tôi mở, tôi mở." Giang Hạ vội gật đầu, sau đó mở ống thuốc.
Ba Giang nhìn Kiều Phàm, bất mãn hừ lạnh: “Cậu hung dữ như vậy làm gì, Giang Hạ cũng không phải bác sĩ, sao có thể không cần cậu nhắc mà tự biết hết chứ?"