“Không cần anh chúc phúc, tôi và vợ tôi sẽ hạnh phúc.” Đường Hạo Tuấn chỉ thờ ơ trả lời một câu.
Mạnh Ngọc cười cười: “Được rồi, được rồi, là tôi nhiều lời. Vậy tôi không nói nữa, còn một số thủ tục tôi vẫn chưa làm xong, tôi cúp máy đã.”
Đường Hạo Tuấn ừm một tiếng.
Mạnh Ngọc cúp điện thoại.
Đường Hạo Tuấn nhìn điện thoại trở về màn hình chính, vứt điện thoại xuống bàn làm việc không quan tâm, việc Mạnh Ngọc bỏ đi không ảnh hưởng nhiều lắm.
Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, Mạnh Ngọc lựa chọn làm một bác sĩ tự do, tích âm đức cho Lâm Giai Nhi, đó là sự lựa chọn của anh ta, anh sẽ không khuyên bảo hay ngăn cản.
Còn từ nay về sau, tình bạn của anh và Mạnh Ngọc cũng coi như chấm dứt hoàn toàn.
Rồi Đường Hạo Tuấn xoa mi tâm, anh đứng lên, đi về phía ban công.
Ra tới ban công, anh lấy hộp thuốc từ trong túi ra, châm một điếu rồi chậm chạp hút.
Lời từ biệt của Mạnh Ngọc không khiến anh cảm thấy bất ngờ.
Người anh thật sự quan tâm vẫn là Đường Hạo Minh.
Nói ra thì anh thật sự không biết Đường Hạo Minh đang lẩn trốn cái gì.
Đường Mãnh đã chết, ba mẹ của Đường Hạo Minh hiện giờ cũng đang ẩn cư ở nước ngoài.
Nếu nói Đường Hạo Minh vì Duy Tâm và Tống Vy nên mãi mới không từ bỏ ý định, muốn chạy trốn thì thực ra cũng không hợp lý lắm.
Với những gì anh hiểu về Đường Hạo Minh thì anh ta không phải là một người thích bị đuổi bắt mà ngược lại, anh ta là người thích chủ động tấn công.
Vậy nên nếu như mục tiêu của Đường Hạo Minh từ đầu đến cuối đều là Duy Tâm và Tống Vy thì có lẽ anh ta đã ra tay nhiều lần.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Đường Hạo Minh luôn ẩn mình trong bóng tối, ngoại trừ việc nói cho Kiều Phàm kết cục của nhà họ Giang thì anh ta không làm gì cả, đây mới là chuyện khiến anh nghĩ mãi không ra.
Anh luôn có cảm giác rằng Đường Hạo Minh đang mưu tính chuyện gì đó.
Đương nhiên cho dù Đường Hạo Minh có đang mưu tính chuyện gì thì anh cũng không để cho anh ta được đắc ý, anh sẽ nghiền nát mọi thứ của Đường Hạo Minh.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
Ở phía bên kia, Tống Vy và Trần Châu Ánh đã đến hội quán nơi tổ chức cuộc thi
Vừa mới bước qua cửa lớn thì đã có một nhân viên đi về phía họ: “Xin chào cố vấn Tống, cố vấn Trần.”
“Có chuyện gì không?” Trần Châu Ánh hỏi người nhân viên đó trước.
Người nhân viên gật đầu rồi trả lời: “Có chuyện quan trọng mà bên tổ chức muốn chúng tôi thông báo cho các cố vấn, đó là cuộc thi hôm nay sẽ bị hủy bỏ, các cố vấn tới phòng hội nghị phía trước để họp.”
“Cuộc thi bị hủy bỏ sao?”
“Họp sao?”
Tống Vy và Trần Châu Ánh kêu lên cùng một lúc.
Người nhân viên vâng một tiếng: “Đúng vậy.”
“Là vì có cuộc họp nên mới hủy bỏ cuộc thi sao?” Tống Vy khó hiểu hỏi.
Người nhân viên gật đầu: “Đúng vậy, bên phía tổ chức nói như vậy.”
“Xem ra cuộc họp sẽ kéo dài rất lâu, nếu không làm sao phải hủy bỏ cuộc thi chứ.” Trần Châu Ánh xoa cằm, lẩm bẩm nói.
Tống Vy nhìn người nhân viên: “Cô có biết có chuyện gì mà lại họp không?”
Người nhân viên lắc đầu: “Cố vấn Tống, cô làm vậy là đang làm khó tôi rồi, tôi chỉ là một nhân viên bình thường, làm sao biết được nội dung của cuộc họp đó chứ, bên phía tổ chức chỉ bảo tôi chuyển lời đến các cố vấn.”
“Là như vậy sao, cảm ơn nhé!” Tống Vy nói với người kia.
Người nhân viên xua tay rồi quay người đi.
Trần Châu Ánh nhìn bóng lưng của cô ta: “Tống Vy, cậu nói xem thế này có phải kỳ lạ quá không, việc họp hành không phải đáng lẽ nên được thông báo trước sao, tại sao đến sáng hôm nay mới thông báo chứ? Trước khi chúng ta đến đây cũng không nghe phong thanh gì chuyện sẽ có cuộc họp.”
Cằm Tống Vy hơi hếch lên cao: “Đúng là hơi kỳ lạ thật, nhưng có thể là do có chuyện gì đó xảy ra bất ngờ nên mới vội vàng thông báo là sẽ có cuộc họp. Được rồi, tạm thời đừng nghĩ nhiều nữa, cho dù là có chuyện gì, chúng ta đi qua đó thì cũng sẽ biết thôi, đi nào.”
“Cậu nói cũng phải.” Trần Châu Ánh nhún vai, quay người theo cô, đi về phía một căn phòng hội nghị.
Hai người tới có thể coi là khá muộn, lúc tới bên trong phòng họp đã có rất nhiều người, tất cả đều là các cố vấn ban giám khảo.
Trần Châu Ánh là người giỏi giao thiệp, vừa ngồi xuống đã nghiêng người hỏi một cố vấn giám khảo ở bên cạnh, xem nội dung của buổi họp hôm nay là gì.
Cô thật sự đã hỏi được đúng người, vị cố vấn giám khảo kia thật sự biết được một số chuyện và nói cho Trần Châu Ánh biết.
Sau khi biết được có chuyện gì, cô lại quay người sang nói những chuyện vừa hỏi được cho Tống Vy.
Tống Vy nghe xong, vô cùng kinh ngạc: “Sẽ kết thúc sớm Cuộc thi thiết kế cho thanh niên châu Á lần này sao?”
“Đúng vậy, Lisa nói thế, chú của Lisa chính là tổng thư ký của bên tổ chức, tin tức này có lẽ không sai đâu.” Trần Châu Ánh nghiêm túc gật đầu.
Tống Vy cắn môi: “Tớ không nghi ngờ sự chân thực trong lời nói của Lisa, chỉ là tớ đang nghĩ vì sao lại phải kết thúc sớm cuộc thi? Cuộc thi của ban giám khảo chúng ta còn chưa bắt đầu, rốt cuộc ai là người thiết kế trang phục ra mắt cho những vận động viên xuất hiện trong Lễ khai mạc Đại hội thể thao thế giới?”
“Cái này thì chịu, để xem một lát nữa đơn vị tổ chức nói thế nào.” Trần Châu Ánh lắc đầu rồi nói tiếp: “Chắc là bọn họ cho chúng ta một lời giải thích, nếu không tất cả những người ở đây sẽ không cho qua đâu. Những người làm cố vấn giám khảo năm nay đều là những nhà thiết kế nổi tiếng của các nước, nếu không phải để giành được suất thiết kế trang phục cho Lễ khai mạc của Đại hội thể thao thế giới thì còn lâu mới có người chịu làm chức giám khảo này. Vì thực ra giải thưởng của cuộc thi này cũng không phải quá lớn, so với việc lãng phí thời gian ở đây thì thà tự thiết kế trang phục để mở thêm mấy show nữa còn hơn.”
Tống Vy không nói gì, lúc đầu đúng là vì cô muốn giành được suất thiết kế trang phục mở màn cho Đại hội thể thao thế giới nên cô mới tới đây làm ban giám khảo, nếu không cô cũng đã lịch sự từ chối rồi.
Vậy nên đúng như những gì Trần Châu Ánh nói, nếu như cuộc thi thiết kế này kết thúc sớm, hơn nữa còn tước mất khả năng những người trong ban giám khảo bọn họ được tham gia thiết kế trang phục cho Đại hội thể thao thế giới thì mấy nhà thiết kế bọn họ nhất định sẽ không để yên cho ban tổ chức.
Nghĩ như vậy xong, trong lòng Tống Vy cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Dù sao nhiều nhà thiết kế như vậy cùng làm ầm lên thì ban tổ chức cũng không thể yên, vậy nên bọn họ nhất định phải đưa ra một câu trả lời khiến bọn họ hài lòng.
Tống Vy cầm cốc trà trên bàn nhấp một ngụm, cố gắng kiên nhẫn chờ đợi người của ban tổ chức tới.
Khoảng mười mất phút sau thì bên phía ban tổ chức cuối cùng cũng xuất hiện, bọn họ xin lỗi mọi người trước rồi mới tuyên bố thông tin sẽ kết thúc sớm cuộc thi.
Tống Vy và Trần Châu Ánh đã biết được thông tin này nên phản ứng không mạnh lắm, những nhà thiết kế khác còn chưa biết, vậy nên bây giờ nghe thấy tin sẽ kết thúc sớm cuộc thi thì người nào người nấy đều vô cùng bất ngờ.
Mọi người phản ứng xong thì bắt đầu gặng hỏi ban tổ chức về danh sách tham gia thiết kế trang phục xuất hiện ở Đại hội thể thao thế giới.
Đây cũng chính là câu trả lời mà Tống Vy và Trần Châu Ánh đang mong chờ, đã có người lên tiếng hỏi thì bọn họ không cần hỏi theo làm gì nữa, chỉ cần chờ đợi câu trả lời của đơn vị tổ chức đang đứng trên sân khấu là được.
Cũng may là ban tổ chức cũng biết sau khi mình tuyên bố cuộc thi sẽ kết thúc sớm, các nhà thiết kế thế nào cũng phản ứng như vậy nên bọn họ không hề để lộ ra chút hoang mang nào. Bọn họ lấy bộ đàm ra, yêu cầu một số nhà thiết kế đang có vẻ kích động tạm thời bình tĩnh lại trước rồi mới tuyên bố việc sắp xếp danh sách nhà thiết kế tham gia thiết kế trang phục xuất hiện trong Đại hội thể thao thế giới.
Hóa ra Cuộc thi thiết kế cho thanh niên châu Á lần này phải kết thúc sớm là vì hội quán nơi cuộc thi diễn ra bị trưng dụng nên phải tiến hành thi trước để quyết định những người được giải nhất, nhì, ba…
Còn cuộc thi của các cố vấn thì cũng sẽ tổ chức sớm hơn.
Vốn dĩ cuộc thi giữa các cố vấn sẽ tổ chức khi cuộc thi của các thí sinh đã kết thúc.
Nhưng lần này phải kết thúc sớm nên cuộc thi của các cố vấn sẽ được diễn ra đồng thời với cuộc thi của các thí sinh.