Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1244




Dù sao, ba quả thực đã phạm tội cố ý gây thương tích.

Nếu Kiều Phàm muốn truy cứu trách nhiệm, ba tuyệt đối không thể thoát được, bởi vì từ đầu tới cuối, Kiều Phàm không hề phản kháng, vì vậy về mặt pháp luật, ba đã hoàn toàn sai.

Một khi Kiều Phàm quyết định khiến ba mình vào nhà tù, ba chắc chắn phải ngồi tù rồi.

Nhìn thấy Giang Hạ đang cau mày, vẻ mặt ủ dột đăm chiêu, mẹ Giang không nhịn được mà gõ vào trán cô một cái: “Sao vậy? Đang nghĩ gì mà mặt buồn rầu vậy?”

Giang Hạ cắn môi dưới, do dự vài giây, cuối cùng vẫn nói ra việc mà mình đang lo lắng.

Nghe xong, vẻ mặt của mẹ Giang có chút thay đổi: “Chuyện này...”

Rõ ràng là bà ấy cũng không nghĩ đến khả năng sẽ có kết cục này.

Mẹ Giang nhìn Giang Hạ với vẻ mặt lo lắng: "Hạ, con nói xem nếu cậu ta thực sự muốn kiện ba con, chúng ta phải làm thế nào?”



Giang Hạ lắc đầu: "Con không biết."

“Hay là, chúng ta đến bệnh viện cầu xin cậu ta thương tình?” Mẹ Giang nghĩ một chút rồi nói ra một cách giải quyết: “Có lẽ như vậy, cậu ta sẽ không kiện ba con.”

“Nhưng mẹ cảm thấy chuyện này có khả thi không?” Giang Hạ cười khổ một tiếng: “Nếu Kiều Phàm thật sự độ lượng như vậy, anh ta sẽ ghi hận nhà họ Giang chúng ta nhiều năm như vậy sao?”

"..." Lần này, mẹ Giang không còn gì để nói.

Đúng vậy, nếu Kiều Phàm thật sự rộng lượng như vậy, anh ta sớm đã nghĩ thông suốt về cái chết của ba mẹ mình, hoàn toàn không thể trách nhà họ Giang bọn họ, chứ không phải là ghi hận với bọn họ.

“Chẳng lẽ ba con thật sự phải ngồi tù sao?” Đôi mắt mẹ Giang đỏ hoe vì lo lắng.

Với tính cách chỉ trừng mắt cũng tất báo và thù hận của Kiều Phàm, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ba mình.

Giang Hạ nắm lấy lòng bàn tay, một hồi lâu sau mới mở miệng: “Mẹ, chúng ta đến bệnh viện đi.”

“Đến bệnh viện?” Mẹ Giang nhìn cô với vẻ khó hiểu.

Giang Hạ gật đầu: "Ừ, đến bệnh viện, đến bệnh viện xin lỗi Kiều Phàm trước, cho dù nói thế nào thì ba đã ra tay đánh anh ta, quả thực là đã sai, chúng ta phải tỏ rõ thái độ, anh ta có tha thứ hay không là một chuyện, nhưng chúng ta có xin lỗi hay không lại là một chuyện khác, cũng chính là nói, anh ta có thể không tha thứ nhưng chúng ta nhất định phải xin lỗi. Nếu chúng ta không xin lỗi thì có thể sẽ thật sự không còn cách cứu ba nữa.”

Mẹ Giang thở dài: "Con nói cũng đúng.”

“Vậy thì chúng ta đi nhanh thôi.” Giang Hạ đứng lên: “Có lẽ chúng ta xin lỗi, còn có một chút hy vọng Kiều Phàm sẽ bỏ qua cho ba, mặc dù chút hy vọng này cực kỳ mong manh, nhưng chúng ta cũng phải nỗ lực một phen. Nếu anh ta không chấp nhận lời xin lỗi của chúng ta, kiên quyết kiện ba, chúng ta cũng có thể thăm dò một chút xem rốt cuộc anh ta muốn cái gì, phải làm thế nào mới có thể bỏ qua cho ba.”

“Nếu anh ta muốn đứa con trong bụng con thì sao?” Mẹ Giang nhìn vào bụng cô.

Con ngươi của Giang Hạ co rút lại, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, rõ ràng là đã bị lời nói này của mẹ Giang dọa sợ, rất lâu không nói lời nào.

Đúng vậy, Kiều Phàm đuổi tới đây, chẳng phải là muốn ép cô bỏ đứa bé sao.

Bây giờ vừa hay lại có một cơ hội, anh ta nhất định sẽ không bỏ lỡ.

Hơn nữa việc này gần như không cần anh ta đích thân ra tay mà là nhà bọn họ chủ động dâng lên cho anh ta.

Nhìn thấy Giang Hạ như vậy, trong lòng mẹ Giang rất đau khổ, bà ấy bước tới ôm lấy cô vào lòng, vỗ lưng an ủi: “Được rồi Hạ, đừng nghĩ nhiều, mẹ cũng chỉ nói vậy thôi, có lẽ chuyện sẽ không nghiêm trọng như vậy.”

“Nhưng mẹ ơi, chúng ta đều biết rất rõ rằng nếu thực sự muốn Kiều Phàm bỏ qua cho ba, thì việc bỏ đứa bé mới là cách tốt nhất, không phải sao?” Khuôn mặt Giang Hạ đầy đau khổ: “Hơn nữa Kiều Phàm chắc chắn sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, anh ta đến đây vốn là muốn con bỏ đứa bé đi.”

Thực lòng mà nói, hiện tại cô đã quên Kiều Phàm, không còn yêu Kiều Phàm nữa. Đối với đứa bé trong bụng này, thực ra cũng không có tình cảm sâu đậm.

Nhưng trước đây khi cô chưa quên Kiều Phàm, tình cảm của cô đối với đứa bé này rất sâu đậm, nếu không sẽ không đặc biệt ghi vào giấy rằng cho dù quên Kiều Phàm rồi, cũng phải sinh đứa bé ra và nuôi nấng nó trưởng thành.

Vì vậy, đứa bé này, cô thực sự không muốn bỏ đi.

Ngộ nhỡ sau này, cô vô tình khôi phục lại trí nhớ về Kiều Phàm, sau đó đứa trẻ này không còn nữa, cô không biết sẽ suy sụp thế nào.

Nhưng vấn đề khó khăn hiện tại là vấn đề ngồi tù của ba mình.

Nói cách khác, hiện tại cô đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, bị kẹt ở giữa việc ba mình ngồi tù và giữ lại đứa bé, không thể đưa ra quyết định.

Nếu phải bỏ đứa bé đi để cứu ba mình, cô không làm được.

Nhưng cũng như vậy, bỏ mặc ba mình để giữ lại đứa bé, cô cũng không làm được.

Vì vậy, hiện tại, cô thực sự không biết phải làm thế nào.

Mẹ Giang hiểu con gái mình, nhìn thấy cô như vậy, bà ấy biết cô đang nghĩ gì, trong lòng đầy bất lực.

Bà ấy nắm lấy tay Giang Hạ: "Được rồi, Hạ, đừng nghĩ nhiều nữa, mẹ biết con đang khó xử chuyện gì, có điều con yêu tâm, mẹ sẽ không để con khó xử đâu.”

“Mẹ?” Giang Hạ ngạc nhiên nhìn mẹ Giang, không hiểu câu nói này của mẹ Giang là có ý gì.

Mẹ Giang cười với cô, vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Được rồi, trước tiên chúng ta đến bệnh viện thăm ba con và thăm Kiều Phàm, yên tâm đi, ba con sẽ không có chuyện gì đâu, đứa bé trong bụng con cũng sẽ không có chuyện gì.”

Nếu Kiều Phàm đã hận nhà bọn họ như vậy, hận đến mức muốn nhà bọn họ chết đi.

Vậy được, vậy thì dùng tính mạng già này của bà ấy để trao đổi vậy.

Nếu bà già này chết đi có thể rửa sạch mối hận thù giữa Kiều Phàm với nhà họ Giang, có thể khiến Kiều Phàm bỏ qua cho Hạ và chồng mình.

Vậy bà ấy sẽ hoàn thành ý nguyện của anh ta.

Có điều những chuyện này, bà ấy không thể nói với Hạ và chồng mình.

Nếu không, bọn họ sẽ không đồng ý, nói không chừng chồng bà ấy sẽ chết thay bà ấy.

Dù sao, sự việc này là do chồng bà ấy gây ra, chồng bà ấy nhất định sẽ vì vậy mà tự trách mình, cảm thấy mình càng làm dấy lên mối hận thù giữa nhà họ Giang với Kiều Phàm, muốn chết thì cũng phải là ông ấy chết.

Ông ấy nhất định sẽ nghĩ như vậy, sau đó nhất định sẽ tự kết liễu mình trước mặt bà ấy.

Mà Giang Hạ cũng vậy, cô sẽ cảm thấy rằng tất cả những điều này là lỗi của cô khi yêu Kiều Phàm, đều là lỗi của cô khi cô cứ khăng khăng muốn giữ đứa bé này.

Vì vậy, để ngăn cản bà ấy, Hạ sẽ nhất định sẽ bỏ đứa bé đi như Kiều Phàm mong muốn.

Tóm lại, dù thế nào đi nữa, gia đình ba người bọn họ sẽ phải hy sinh một người.

Nếu phải hy sinh, bà ấy hy vọng sẽ là mình.

Nghĩ đến đó, mẹ Giang thở dài một hơi và kéo Giang Hạ đi ra ngoài.

Giang Hạ nhìn mẹ Giang, luôn cảm thấy rằng mẹ mình hình như đang có tâm sự gì đó nhưng không nói ra.

Có điều Giang Hạ cũng không hỏi, cô biết rằng mẹ mình chắc chắn sẽ không nói.

Nếu nói ra thì đã không có tâm sự rồi.

Hai mẹ con đi xe đến bệnh viện ở thị trấn.

Ba Giang lúc này đang ngồi hút thuốc trên chiếc ghế dài bên ngoài phòng bệnh của Kiều Phàm, cả người trông có vẻ mệt mỏi và già nua.

Ba Giang như vậy khiến cho sống mũi của Giang Hạ không khỏi cay cay, hai mắt cũng đỏ hoe.

Cô biết rằng ba mình đã không còn trẻ nữa, nhưng hiện tại cô mới hoàn toàn nhận thức được ông ấy đã già hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô.

Rõ ràng chỉ mới hơn năm mươi tuổi mà trông giống như một ông lão sáu mươi bảy mươi, thậm chí có một số ông lão sáu mươi bảy mươi tuổi còn trông trẻ hơn ông ấy.

Còn có mẹ mình cũng vậy, mặc dù nhìn ổn hơn ba nhưng bà ấy cũng trông già hơn so với những người cùng tuổi bà.

Không nên như vậy!

Giang Hạ cắn môi, cô thật sự cảm thấy ba mẹ mình không nên già như vậy, bọn họ nên giống như mẹ của Vy Vy, sống tự do thoải mái.

Cho dù không thể được như mẹ của Vy Vy, nhưng chí ít cũng nên sống nhẹ nhàng thoải mái một chút, cũng nên hưởng sự phụng dưỡng của đứa con gái này.

Thế nhưng, bọn họ không những sống không thoải mái mà thậm chí còn không được hưởng sự phụng dưỡng của đứa con gái này, ngược lại còn vất vả thay cho con gái.

Cô thực sự không xứng làm con gái của bọn họ!