Đúng, Kiều Phàm, nhất định là anh ta!
Chỉ anh ta mới khiến cô sinh ra cảm giác sợ hãi to lớn như vậy, dù cô đã quên anh, không yêu anh nữa, nhưng tinh thần và thân thể cô vẫn nhớ tất cả cảm giác đối với anh, đặc biệt là sợ hãi.
Tại sao anh lại biết số điện thoại của cô, tại sao anh lại gọi tới?
Nhất thời, thân thể Giang Hạ run rẩy không ngừng, sắc mặt cũng tái nhợt đáng sợ, con ngươi co rút như đầu kim, toàn thân đều không cách nào bình tĩnh lại.
Đầu kia điện thoại, Kiều Phàm như cảm giác được nỗi sợ hãi của người phụ nữ, khóe miệng cong lên ác liệt: “Giang Hạ, nghe thấy giọng tôi, rất ngoài ý muốn đi?”
Anh biết, cô nhận ra anh rồi.
Đã nhận ra anh, vậy thì chứng minh, cô không mất trí nhớ, không quên anh đi.
Ha, Đường Hạo Minh lại dám lừa anh!
Nhưng không sao, chỉ cần cuộc điện thoại này là thật, địa chỉ là thật, tất cả anh đều có thể không tính toán!
Miệng Giang Hạ mở ra, thật lâu mới phát ra giọng nói run rẩy: “Tôi…tôi không biết anh, anh…anh gọi nhầm rồi!”
Nói xong, cô vội vàng ấn ngắt điện thoại, để phòng anh lại gọi tới, cô thậm chí trực tiếp tắt máy.
Nhưng dù vậy, trong lòng Giang Hạ vẫn không cách nào bình tĩnh, cô vứt điện thoại đi, hai tay nắm chặt chăn, bật khóc.
Thực ra cô không muốn khóc, nhưng do trong lòng sợ hãi Kiều Phàm, khiến cô không cách nào khống chế.
Phòng cách vách, mẹ Giang đang say ngủ, chợt mơ hồ nghe thấy tiếng khóc, bật tỉnh dậy, bò khỏi giường, dựa vào tường nghe.
Ba Giang bên cạnh ba vì động tác của bà quá mạnh, cũng bị đánh thức.
Sau khi tỉnh lại, mở mắt nhìn, liền thấy tư thế của mẹ Giang, giật mình, không vui nói: “Bà nửa đêm không ngủ, làm gì vậy?”
“Lão Giang, ông nghe xem, hình như là Hạ đang khóc.” Mẹ Giang làm động tác nhỏ tiếng, chỉ vào tường, ý bảo ba Giang nghe.
Ba Giang vừa nghe thấy câu này của bà, cũng trở nên nghiêm túc, vội bật đèn đầu giường, ngồi dậy, cùng bà nghe.
Dù sao bây giờ, đối với hai vợ chồng già họ mà nói, con gái là quan trọng nhất.
Điều họ lo lắng nhất, chính là con gái xảy ra chuyện.
Hai vợ chồng yên tĩnh lại, nghiêm túc lắng nghe.
Nghe một lát, ba Giang mẹ Giang nhìn nhau, đều thấy trầm trọng trong mắt đối phương.
“Hạ thật sự đang khóc.” Ba Giang gật đầu nói.
Mẹ Giang vạch chăn xuống giường: “Không được, tôi phải đi xem xem, nó nửa đêm sao vậy, khóc cái gì, không đi xem thử, tôi không yên tâm.”
“Tôi cũng đi.” Ba Giang cũng mở chăn mang dép.
Hai vợ chồng dắt nhau ra cửa, đi về phía phòng cách vách.
Đến cửa phòng Giang Hạ cách vách, mẹ Giang giơ tay lên, gõ cửa: “Hạ, con đang khóc sao?”
Trong phòng, Giang Hạ không nghĩ tới tiếng khóc của mình lại bị ba mẹ nghe thấy, còn đến xem tình hình, vội hoảng loạn lau khóe mắt, nằm xuống, nghẹn ngào đáp: “Không có, mẹ, con không khóc.”
Mẹ Giang ngoài cửa giật giật khóe miệng: “Còn nói không khóc nữa, đổi cả giọng rồi, con rốt cuộc làm sao vậy?”
Giang Hạ cắn môi, không muốn để ba mẹ biết mình bị Kiều Phàm tìm được.
Nếu không, ba mẹ nhất định sẽ lo lắng.
Nghĩ vậy, Giang Hạ hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, ít nhất đừng sợ hãi rõ ràng như thế, mới đáp: “Mẹ, con không sao, con chỉ đột nhiên gặp ác mộng thôi, mẹ quay về đi, một chốc là con ổn thôi.”
Tuy nhiên, mẹ Giang không định đi.
Ai hiểu con bằng mẹ, giọng con gái rõ ràng lộ ra sợ hãi, đây tuyệt đối không phải do mơ thấy ác mộng, hơn nữa, trước đây con gái cũng không phải chưa từng mơ thấy ác mộng, nhưng chỉ bị dọa một chút, một lát liền không sao, dù sao ai cũng biết, ác mộng chỉ là mộng, là giả, dù sợ, cũng không khóc lâu như vậy.
Cho nên, Hạ nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, chỉ là không muốn khiến họ lo lắng, cho nên mới cố ý che giấu không nói.
“Trực tiếp mở cửa đi.” Ba Giang bên cạnh ngẫm nghĩ một lát, nói với mẹ Giang.
Giang Hạ bên trong nghe thấy giọng ba Giang, sắc mặt khẽ thay đổi, rõ ràng không nghĩ tới ba cũng ở đây.
Hơn nữa ba còn kêu mẹ mở cửa, xem ra tối nay mình trốn không thoát rồi.
Ý thức tới điểm này, Giang Hạ cắn môi dưới, lại ngồi dậy, đáp: “Ba mẹ đợi chút, con…con mở!”
Ba Giang mẹ Giang ngoài cửa nghe thấy cô muốn mở cửa, lập tức xóa bỏ ý định đi tìm chìa khóa dự phòng.
Mẹ Giang gật đầu nói: “Được, vậy con mau lên.”
“Vâng…” Giang Hạ đáp như tiếng muỗi kêu, xuống giường, mang dép, bước chân cứng ngắc đi về phía cửa.
Rất nhanh, cửa mở ra.
Ba Giang mẹ Giang nhìn thấy con gái vành mắt đỏ bừng, mí mắt còn hơi sưng, sắc mặt lại tái nhợt, lập tức vô cùng đau lòng.
Mẹ Giang ôm cô vào lòng, vội hỏi: “Hạ, nói cho mẹ biết, con rốt cuộc làm sao vậy? Đừng nói con mơ thấy ác mộng, con cảm thấy ba mẹ sẽ tin sao?”
Ba Giang ở bên cạnh, biểu cảm nghiêm túc gật đầu: “Mẹ con nói không sai, Hạ, hiện tại một nhà ba người chúng ta nương tựa lẫn nhau, cũng chỉ có nhau thôi, cho nên ba không hy vọng con chuyện gì cũng giấu diếm ba mẹ, lỡ con xảy ra chuyện, ba và mẹ con phải làm sao?”
Nghe thấy lời này, Giang Hạ áy náy cúi đầu: “Con xin lỗi ba mẹ, con xin lỗi…”
“Được rồi, trước đừng nói xin lỗi, con nói cho ba mẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ba Giang vuốt tóc cô.
Từ khi con gái đến chỗ thôi miên một chuyến, xóa bỏ tất cả tình cảm và ký ức đối với Kiều Phàm, luôn sống rất vui vẻ, không còn trạng thái u buồn sầu não trong quá khứ khiến người ta lo lắng nữa.
Vợ chồng họ cũng cho rằng, nhà mình sau này sẽ tiếp tục vui vẻ sống, sẽ không vì chuyện của nhà họ Kiều mà xuất hiện chuyện cả nhà bất an nữa.
Nhưng không nghĩ tới, chỉ ngắn ngủi vài ngày, cảm xúc của Hạ lại xuất hiện vấn đề.
Ông thậm chí hoài nghi, có phải tác dụng thôi miên của Hạ đã biến mất, Hạ lại nhớ tới Kiều Phàm, cũng tìm lại tình cảm với cậu ta rồi không.
Nếu không tại sao Hạ đang yên lành lại nửa đêm bật khóc chứ, hơn nữa trong tiếng khóc tràn ngập mê mang bất lực và sợ hãi.
Điều này khiến người làm ba mẹ như họ cũng thòng tim.
“Mẹ, ba…” Giang Hạ nghe lời của ba mẹ, ngẩng đầu, nhìn mẹ Giang, lại nhìn ba Giang, cuối cùng cắn môi, nói ra chuyện khiến mình cảm thấy sợ hãi: “Là Kiều Phàm, vừa rồi con nhận được điện thoại của anh ta, anh ta tìm thấy chúng ta rồi, ba, mẹ, anh ta tìm thấy chúng ta rồi!”
Nghe thấy lời của cô, sắc mặt ba Giang mẹ Giang đều biến đổi.
“Cái gì? Kiều Phàm gọi điện thoại cho con?” Thịt trên mặt ba Giang run lên, giọng nói cũng bất giác nâng cao.
Mẹ Giang cũng mặt tái nhợt, miệng không ngừng run rẩy: “Cậu ta…sao cậu ta lại biết điện thoại của con?”
“Con không biết, con thật sự không biết.” Hai tay Giang Hạ ôm đầu, không ngừng lắc đầu.
Mẹ Giang lấy tay đặt trên đầu của cô xuống: “Hạ, con đừng như vậy, con như vậy khiến mẹ đau lòng.”
Giang Hạ ôm mẹ Giang: “Con xin lỗi mẹ.”
“Không sao không sao.” Mẹ Giang vỗ lưng an ủi cô, tuy nhiên trong lòng lại ngập tràn âu lo.
“Lão Giang, ông nói bây giờ nên làm thế nào?” Mẹ Giang nhìn ba Giang.
Ba Giang là đàn ông, rất nhanh đã từ trong hoảng loạn bình tĩnh lại, ông híp mắt, hỏi Giang Hạ: “Hạ, con chắc chắn là Kiều Phàm sao?”