“Được, tớ biết rồi, tớ sẽ sắp xếp xong trong hai ngày nay rồi gửi cho cậu.” Giang Hạ gật đầu đáp.
Tống Vy ừ một tiếng.
Hai người nói những chuyện khác một chút, rồi cúp máy.
Sau đó, Tống Vy xoay người quay về phòng khách.
Người đàn ông còn ngồi trên sofa, một tay bưng cà phê, tay kia giơ máy tính bảng đang xem gì đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông đặt cà phê và máy tính bảng xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Gọi điện thoại xong rồi?”
“Xong rồi.” Tống Vy lắc lắc điện thoại đi tới.
Đường Hạo Tuấn có chút ghen tuông: “Gọi đủ lâu nha, sắp bắt kịp thời gian chúng ta gọi điện thoại ngày thường rồi.”
Tống Vy nhướn mày: “Không phải chứ chồng, ngay cả cái này anh cũng ghen?”
“Đương nhiên.” Đường Hạo Tuấn ôm lấy eo cô, ôm chặt cô vào lòng mình, để cô ngồi lên đùi anh, chống trán vào trán cô, nhìn cô nói: “Vợ của anh, nói chuyện với người khác quá lâu, trong lòng anh đương nhiên không thoải mái, dù sao, anh căn bản chính là một người đàn ông có dục vọng chiếm hữu rất bá đạo, không phải sao?”
“Phải phải phải.” Tống Vy dở khóc dở cười ôm mặt anh hôn một cái: “Được rồi, bây giờ còn ghen sao?”
Mắt Đường Hạo Tuấn lóe lên: “Em hôn thêm cái nữa, anh liền không ghen nữa.”
“Hôn anh thì được, nhưng anh không thể lại lừa em, chiếm hời của em, đừng quên lời vừa rồi Châu Ánh nói, đây là trường hợp công cộng.” Tống Vy nhìn người đàn ông nhắc nhở.
Người đàn ông rõ ràng có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng, anh vẫn gật đầu đồng ý: “Được.”
“Xoay mặt sang đây.” Tống Vy nói.
Đường Hạo Tuấn làm theo, xoay mặt sang trái, lộ mặt phải ra.
Dù sao vừa rồi Tống Vy hôn mặt trái, bây giờ đương nhiên nên hôn mặt phải.
Thấy Đường Hạo Tuấn nghe lời như vậy, Tống Vy ngẩng cổ, khẽ hôn lên mặt phải người đàn ông.
“Hài lòng rồi chứ?” Tống Vy nhìn người đàn ông, cười hỏi.
Người đàn ông ngẩng đầu: “Cũng được đi.”
“Cứng miệng.” Tống Vy dở khóc dở cười.
Rõ ràng đã rất hài lòng, nhưng miệng chính là không chịu thành thật.
Nhưng mà, cô chính là thích anh như vậy, dáng vẻ kiêu ngạo, nhìn cũng đáng yêu.
“Được rồi, anh buông em ra trước, sắp ăn tối rồi, em đi gọi hai đứa bé xuống.” Tống Vy vỗ cánh tay người đàn ông.
Người đàn ông buông eo cô ra: “Không phải nói để chúng ngủ sao? Giờ gọi chúng dậy rồi?”
“Vẫn phải gọi, chúng còn nhỏ, đang lúc phát triển cơ thể, sao có thể không ăn tối chứ, cùng lắm để chúng ăn sớm chút rồi ngủ.” Tống Vy nhìn đồng hồ trên tay nói.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, cũng đứng dậy: “Vậy đi đi, anh cùng đi với em.”
“Được.” Tống Vy vui vẻ đồng ý.
Anh là ba của đứa nhỏ, cùng cô đi gọi chúng dậy, vốn là nên làm.
Hơn nữa cô nghĩ, hai đứa nhỏ nhìn thấy hai người họ đều có mặt, hẳn cũng rất vui mừng đi.
Hai vợ chồng dắt tay nhau lên lầu.
Một tiếng đồng hồ, hai người lại mỗi người dắt một đứa bé từ trên lầu đi xuống.
Chắc là vì chưa tỉnh táo, hai đứa bé lúc này mặt mũi bơ phờ, cái đầu nhỏ gật gù, nhìn vô cùng đáng thương.
Trần Châu Ánh bưng ly nước hoa quả từ ngoài đi vào, thấy hai đứa bé như vậy, lập tức không ngừng đau lòng: “Ai ui, hai nhóc làm sao vậy?”
“Vừa dậy còn chưa tỉnh ngủ, không có tinh thần.” Tống Vy cười giải thích một câu.
Trần Châu Ánh bước tới xoa đầu hai bé, nhớ tới gì đó, lấy trong túi ra hai viên kẹo đưa sang.
“Được rồi, hai cục cưng, mau ăn kẹo, ăn rồi thì tỉnh táo.” Trần Châu Ánh nói.
Hai đứa bé vươn tay lấy kẹo trong tay cô ấy, giọng non nớt cảm ơn: “Con cảm ơn dì Châu Ánh.”
“Ai ui, hai đứa nhỏ này, nghe mà tim dì cũng muốn tan chảy.” Trần Châu Ánh ôm tim mình, biểu cảm khoa trương.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Được rồi, đừng quậy nữa, đi thôi, đi ăn cơm trước.”
“Được, đi.” Trần Châu Ánh gật đầu, chủ động nhận hai đứa bé thay Tống Vy và Đường Hạo Tuấn, dắt hai đứa bé đi tới phòng ăn.
Về phần Tống Vy và Đường Hạo Tuấn, đương nhiên không việc nhẹ thân, dắt tay nhau đi phía sau.
Tống Vy nhìn bóng lưng một lớn hai nhỏ trước mặt, cười lắc đầu: “Châu Ánh là cố ý đi, cố ý dắt hai đứa bé đi, bỏ chúng ta lại.”
“Cô ấy làm rất tốt.” Đường Hạo Tuấn gật đầu khen một câu.
Tống Vy cạn lời khóe miệng giật giật.
Anh đương nhiên cảm thấy tốt, vì không có hai đứa bé bên cạnh, anh sẽ có thể quang minh chính đại dính lấy cô rồi.
Thật không biết một người đàn ông, sao lại dính người như vậy.
Nhưng cũng rất tốt, anh càng dính cô, chứng minh anh càng yêu cô.
Hai người đi tới phòng ăn, Trần Châu Ánh và hai đứa bé đã ngồi trên vị trí.
Lúc này hai đứa bé đã hoàn toàn tỉnh táo, vực dậy tinh thần, thấy Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đi tới, hai đôi mắt to đều sáng rực lên.
“Ba mẹ, mau ngồi ạ, ăn cơm rồi.” Tống Dĩnh Nhi ngoắc bàn tay múp míp.
Tống Hải Dương nhảy thẳng xuống ghế, giúp hai vợ chồng kéo ghế.
Thấy hai đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn trong lòng đều vô cùng vui mừng.
Đường Hạo Tuấn đi tới, ôm Tống Hải Dương lên, đặt về trên ghế, khẽ xoa đầu nhỏ của cậu: “Thật ngoan.”
“Hì hì.” Tống Hải Dương xoa đầu mình, cười.
Đường Hạo Tuấn buông đầu cậu ra, nhìn sang Tống Vy: “Ngồi đi.”
“Vâng.” Tống Vy gật đầu, ngồi xuống vị trí cạnh anh.
Người giúp việc bắt đầu lên món, món ăn rất phong phú.
Đường Hạo Tuấn đeo khăn ăn cho hai đứa bé, tránh cho thức ăn rơi lên quần áo.
Anh làm chuyện này vô cùng thuần thục, vừa nhìn liền biết đã làm rất nhiều lần.
Trần Châu Ánh uống canh hỏi: “Vy Vy, các cậu trước đó ở trong nhà, đều là Sếp Đường chăm sóc Hải Dương và Dĩnh Nhi ăn cơm?”
“Đúng.” Tống Vy gật đầu, dịu dàng nhìn người đàn ông: “Anh ấy không để mình làm, cũng không để người giúp việc làm, muốn tự làm.”
Dùng lời của anh thì chính là lúc cô sinh con, đã rất vất vả rồi, hơn nữa còn vất vả nhiều năm như vậy nuôi con lớn, mà một người làm cha như anh lại chưa từng làm bất cứ chuyện gì cho con.
Cho nên, chăm sóc con ăn cơm, anh liền không chút do dự gánh vác.
Tóm lại, chính là chỉ cần có anh, nhiệm vụ chăm sóc con ăn cơm, sẽ rơi trên đầu một mình anh.
Trần Châu Ánh bỗng ngẩng đầu: “Sếp Đường thật là một người đàn ông tốt yêu vợ thương con.”
“Đúng vậy.” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, mắt ngập tràn kiêu ngạo.
Cô may mắn biết bao, có thể gả cho người đàn ông này.
Hai mươi năm trước, cô không biết một gia đình ấm áp là thế nào.
Nhưng bây giờ cô biết rồi.
Cho nên thực ra cô rất biết ơn Tống Huyền năm đó để cô bước vào cánh cửa ấy, nếu không cô cũng không thể gặp được anh.
“Nhìn anh làm gì, không đói sao?” Đường Hạo Tuấn thấy ánh mắt Tống Vy luôn đặt trên người mình không dời đi, quay đầu hỏi.
Tống Vy cười đáp: “Em nhìn chồng em đẹp trai.”
“Ồ?” Đường Hạo Tuấn nhướn mày: “Đẹp cỡ nào?”
“Cực kỳ đẹp, là người đàn ông đẹp nhất em từng gặp!” Tống Vy đáp.
Không phải cô nịnh anh, mà là nói lời thật lòng.
Cô từng gặp không ít mỹ nam, nhưng anh quả thực là người đẹp nhất cô từng gặp.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy Tống Vy nói vậy, khẽ cười hai tiếng: “Anh rất vinh hạnh, em cũng vậy, em cũng là người phụ nữ xinh đẹp nhất anh từng gặp.”
Cũng vậy, anh cũng không nói dối, cũng từ thật lòng.
Cô quá mức xinh đẹp, quả thực là người phụ nữ đẹp nhất anh từng gặp.