Một đêm cuồng nhiệt.
Lúc Tống Vy tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.
May mà hôm nay không có thi đấu, cũng là ngày nghỉ của các tuyển thủ, nếu không cô thân là giám khảo và người hướng dẫn kiểu gì cũng đến muộn.
“Buổi trưa tốt lành, Vy Vy.” Trong phòng khách, Trần Châu Ánh ngồi trên ghế sofa trên đùi là tạp chí thiết kế trang sức, cô ấy nhìn Tống Vy đang đi xuống lầu, cười trêu chọc.
Tống Vy đỡ lan can đi xuống, sao cô không biết Trần Châu Ánh đang trêu chọc cái gì, liếc cô ấy một cái đáp: “Buổi trưa tốt lành, có mình cậu sao?”
“Ừ.” Trần Châu Ánh gật đầu, sau đó nghĩ ra điều gì đó, lại nói: “Chồng cậu đang chơi trên bãi cỏ bên ngoài với con trai và con gái của cậu.”
“Ồ? Họ đang chơi trò gì vậy?” Tống Vy bắt đầu thích thú.
Trần Châu Ánh lắc đầu: “Chuyện đó mình không biết, cậu đi xem thử đi.”
“Được, mình đi xem thử một chút.” Nói xong, Tống Vy bước nhanh xuống lầu, nhấc vạt váy dài lên, bước ra ngoài biệt thự.
Bên ngoài biệt thự là bãi cỏ rộng xanh mướt, chạy nhảy vô cùng thoải mái.
Từ xa Tống Vy nhìn thấy trên bãi cỏ cách đó không xa, Đường Hạo Tuấn đang ngồi trên thảm cùng hai đứa trẻ, ba cha con túm tụm lại với nhau, bọn họ đang cúi đầu không biết đang mày mò cái gì.
Tống Vy cười đi tới chỗ đó: “Chồng, mọi người đang làm gì vậy?”
“Mẹ.” Hai đứa trẻ đang đối mặt với Tống Vy, khi nghe thấy giọng nói của Tống Vy, chúng ngẩng đầu lên và nở một nụ cười ngọt ngào với Tống Vy.
Tống Vy cũng cười đáp lại, sau đó nhìn Đường Hạo Tuấn vừa quay đầu lại.
Đường Hạo Tuấn nâng thứ trong tay lên, Tống Vy mới nhìn thấy đó là thứ gì, nhướng mày: “Máy bay không người lái?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Hải Dương muốn có một chiếc máy bay không người lái, nên anh đã nhờ người mua một chiếc. Bây giờ anh đang lắp đặt nó với bọn trẻ, chuẩn bị lát nữa cho bay lên chụp một vài thứ, sao? Em muốn tham gia không?”
“Mẹ chơi với tụi con!” Hai đứa trẻ cũng hào hứng tán thành.
Tống Vy vốn đã có chút hứng thú với máy bay không người lái, lại nghe được chồng và con cũng mời mình, đương nhiên cô đồng ý: “Được chứ, mẹ chơi cùng mọi người.”
“Ngồi đây.” Đường Hạo Tuấn vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh.
Tống Vy bước tới ngồi xuống, sau đó tiếp tục lắp ráp máy bay không người lái với Đường Hạo Tuấn và hai đứa trẻ.
Chiếc máy bay không người lái mà Đường Hạo Tuấn mua là một chiếc cực kỳ đắt tiền, linh kiện rất nhiều, không giống như những chiếc máy bay không người lái bình thường chỉ có thể lắp ráp một vài bộ phận.
Để lắp ráp một chiếc máy bay không người lái này, càng cần phải kiên nhẫn và cẩn thận hơn, nếu lắp thiếu linh kiện nào, chiếc máy bay không người lái này sẽ không thể sử dụng được.
Hai vợ chồng cùng hai đứa con lắp ráp cả buổi trời, cuối cùng cũng lắp ráp được chiếc máy bay không người lái phức tạp này.
Sau khi lắp ráp xong, Tống Vy mới nhận ra rằng hình dáng của chiếc máy bay không người lái thực chất là một con robot nhỏ chứ không phải một chiếc máy bay không người lái hình đĩa bay tròn hay đĩa bay rắp ráp nhỏ, hình dáng vô cùng đơn giản hay được bày bán trên thị trường.
Hình dáng của chiếc máy bay không người lái này khỏi cần nói ngầu bao nhiêu, bất kể người lớn trẻ nhỏ, nam nữ, già trẻ đều thích từ cái nhìn đầu tiên.
Tống Vy chạm vào chiếc máy bay không người lái và hỏi: “Hình dáng tuyệt vời như vậy chưa từng xuất hiện trên thị trường. Cho đến nay, em chưa từng thấy bất kỳ công ty sản xuất máy bay không người lái nào trưng bày một chiếc máy bay không người lái như vậy cả. Chồng à, cái này là anh cho người thiết kế theo yêu cầu à?”
Cô liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, rất nghi ngờ là do anh tự làm ra.
Đường Hạo Tuấn cười khúc khích: “Là do anh làm đấy. Hải Dương không thích những hình thù thông thường trên thị trường, nên anh đặc biệt làm cho con cái này.”
“Trông đẹp đấy.” Tống Hải Dương hào hứng nhìn vào chiếc máy bay không người lái.
Tống Vy sờ sờ cằm: “Hình dáng phức tạp như vậy, nhiều linh kiện ráp thành như vậy, hẳn là chế tạo rất lâu. Nói đi, anh bắt đầu chế tạo từ khi nào?”
“Ba tháng trước, hôm nay vừa được giao đến.” Đường Hạo Tuấn đưa máy bay không người lái cho Tống Hải Dương và trả lời.
Tống Hải Dương cẩn thận cầm lấy chiếc máy bay không người lái: “Cảm ơn ba.”
“Ngoan!” Đường Hạo Tuấn sờ sờ đầu con trai.
Ở bên kia, Tống Dĩnh Nhi cũng giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, không chịu nhường nhịn nói: “Mẹ, con cũng có.”
“Con cũng có máy bay không người lái?” Tống Vy ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ.
Thế mà cô không biết rằng con bé cũng thích máy bay không người lái.
Tuy nhiên, Tống Dĩnh Nhi lắc đầu và nói: “Dĩnh Nhi không có máy bay không người lái, Dĩnh Nhi có rất nhiều búp bê, ba đã đặt mua rất nhiều búp bê cho Dĩnh Nhi.”
Con bé còn làm động tác minh hoạ rất nhiều rất nhiều nữa.
Tống Vy sửng sốt: “Thì ra là như vậy, mẹ còn tưởng rằng Dĩnh Nhi cũng có máy bay không người lái.”
“Dĩnh Nhi không thích mấy cái này.” Tống Dĩnh Nhi nhìn máy bay không người lái nhăn mũi.
Mặc dù người máy này rất đẹp, nhưng bé vẫn thích búp bê hơn.
“Anh đã mua một chiếc máy bay không người lái cho Hải Dương, sao có thể không tặng gì cho Dĩnh Nhi. Con của anh đương nhiên anh phải đối xử công bằng, bình đẳng như nhau.” Đường Hạo Tuấn vuốt ve cái đầu nhỏ của Dĩnh Nhi và nói.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, tụi nhỏ là con của chúng ta. Đúng là chúng ta không thể chỉ thiên vị một đứa. Được rồi, các con, cho máy bay không người lái bay bay thôi.”
Nói xong cô đứng dậy.
Hai đứa trẻ bị Đường Hạo Tuấn kéo dậy, cũng vui vẻ đứng lên.
Sau đó, Tống Hải Dương bước lên phía trước, cầm điều khiển từ xa lên và khởi động máy bay không người lái.
Ngay sau đó, chiếc máy bay không người lái đã bay lên bầu trời dưới ánh mắt mong đợi của một nhà bốn người.
Khuôn mặt của Tống Hải Dương vì phấn khích mà đỏ bừng, mắt cậu sáng rực khi nhìn chiếc máy bay không người lái đang bay.
Con trai mà, đứa nào chẳng thích mấy cái này.
Tống Dĩnh Nhi thì khá hơn, nhưng con bé cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào máy bay không người lái.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đứng cùng nhau, Đường Hạo Tuấn vòng tay qua eo cô: “Cái máy bay không người lái này thế nào?”
“Sao em biết được, chẳng qua khi bay thì có vẻ tốt, nhưng em không biết chất lượng quay chụp có tốt không.” Tống Vy đưa tay lên che trước mắt nói.
Đường Hạo Tuấn cười tủm tỉm: “Lát nữa để Hải Dương chụp ảnh xem thử, Hải Dương.”
“Con biết rồi ba.” Tống Hải Dương gật gật đầu, sau đó cúi đầu thao tác trên điều khiển từ xa.
Ngay sau đó, Tống Vy nhìn thấy chiếc máy bay không người lái bay về phía trước.
Tống Hải Dương nói: “Có một khu vườn phía trước, để máy bay không người lái đến đó để quay.”
Khoảng vài phút sau, Tống Hải Dương đã điều khiển máy bay không người lái bay trở lại.
Máy bay không người lái từ từ hạ xuống, cuối cùng hạ cánh trước mặt Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương nhặt máy bay không người lái lên, lấy ra một tấm thẻ nhớ từ một chỗ trên máy bay không người lái.
Cậu lắp thẻ vào một đầu đọc thẻ và kết nối đầu đọc thẻ với điện thoại.
Thế thì mọi người đều có thể nhìn thấy hình ảnh do máy bay không người lái quay.
Nhìn khu vườn trong video, Tống Vy thốt lên: “Rõ quá, chất lượng hình ảnh này phải trên 4K nhỉ?”
“Còn hơn thế nữa.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Độ pixel của chiếc máy bay không người lái này giống như của một chiếc máy ảnh cấp cao nhất, vì vậy chất lượng quay chụp hẳn phải hơn 4K.”
“Thì ra là như vậy.” Tống Vy gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
“Được rồi, hai đứa chơi đi. Ba đưa mẹ về trước. Đừng chơi lâu quá. Chơi một lát thì về đấy. Sắp đến giờ ăn trưa rồi.” Đường Hạo Tuấn nhìn đồng hồ rồi nói.
Tống Hải Dương cầm máy bay không người lái gật đầu lia lịa: “Con biết mà ba.”
Nói xong, cậu bé nắm lấy tay Tống Dĩnh Nhi: “Đi Dĩnh Nhi, chúng ta đi qua đó bay.”
“Vâng, anh.” Tống Dĩnh Nhi vui vẻ đáp.
Rồi hai anh em tay trong tay bước đi.
Tống Vy nhìn theo bóng lưng của hai đứa nhỏ, cũng không lo lắng sẽ có chuyện gì xảy ra với chúng.
Xung quanh đây đều có vệ sĩ, Hải Dương cũng biết chừng mực, sẽ không tự ý đưa Dĩnh Nhi ra khỏi biệt thự.
Vậy nên hai đứa nhỏ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
“Đi thôi, chúng ta trở về đi, em vừa mới ngủ dậy, còn chưa ăn sao?” Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi.