Nhưng Tống Vy không thất vọng chút nào khi mình đến sớm.
Để được gặp chồng con sớm nhất có thể, cô thà đến sớm một chút còn hơn đến muộn.
Tống Vy cầm điện thoại, ngồi trong phòng chờ đợi.
Bọn Đại Vệ mang điểm tâm, trái cây và trà cho cô: “Mợ chủ ăn chút gì đó đi.”
“Đặt ở đây là được, cảm ơn.” Tống Vy cười nhìn bọn họ.
“Đừng khách sáo, vậy mợ chủ, cô nghỉ ngơi bên trong. Chúng tôi canh gác bên ngoài. Khi nào tổng giám đốc, cậu chủ và cô chủ tới. Chúng tôi sẽ thông báo cho cô ngay lập tức.” Đại Vệ nói.
Tống Vy gật đầu: “Được rồi, làm phiền các anh.”
Thực ra họ không cần thông báo gì cả.
Phòng chờ của cô là một phòng chờ đặc quyền, nguyên một mặt là tường kính, ở đây cô có thể quan sát rõ tình hình ở bãi đậu máy bay.
Hơn nữa, cô đã quá quen thuộc với máy bay riêng của Đường Hạo Tuấn, chắn chắn cô sẽ phát hiện ra ngay khi nó hạ cánh.
Đại Vệ và những người khác đã đi ra ngoài.
Tống Vy ngồi đối diện vách kính, vừa nhìn xuống điện thoại, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn về phía bãi đổ máy bay, sợ bỏ lỡ máy bay của Đường Hạo Tuấn hạ cánh.
Mới ngóng một lát mà đã nửa tiếng trôi qua.
Như Đường Hạo Tuấn đã nói trong tin nhắn trước đó, vừa qua nửa tiếng, máy bay tư nhân của anh lướt từ trên trời xuống, rồi từ từ dừng lại trên đường băng.
Tống Vy hưng phấn lập tức đứng lên.
Lúc này, cửa phòng chờ cũng mở ra, Đại Vệ bước vào báo: “Mợ chủ, tổng giám đốc và cô cậu chủ đã tới.”
“Tôi biết rồi, đi thôi.” Tống Vy cất điện thoại, bước nhanh ra cửa, ra khỏi phòng nghỉ, đi về phía lối ra.
Phòng chờ này thông xa lối ra, đi bộ hai phút là tới.
Khi Tống Vy đi tới lối ra, đợi thêm mấy phút nữa, cuối cùng cũng đợi được bóng dáng mình muốn thấy.
“Mẹ.” Nhìn thấy Tống Vy ở ngoài cửa ra, hai đứa trẻ vui vẻ buông tay Đường Hạo Tuấn, chạy về phía cô.
Tống Vy ngồi xổm xuống, mở rộng vòng tay, ôm lấy hai đứa trẻ.
“Mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm.”
“Mẹ ơi, con cũng nhớ mẹ lắm.”
Hai đứa nhóc thi nhau nói cho Tống Vy biết sự nhớ nhung của mình.
Tống Vy cảm thấy trong lòng ấm áp, sờ sờ đầu nhỏ của hai đứa nhỏ đáp: “Ngoan, mẹ cũng nhớ mấy đứa, nên các con thấy đó bây giờ mình lại được gặp nhau rồi nè.”
“Dạ.” Tống Hải Dương gật đầu, sau đó hôn lên mặt Tống Vy một cái.
Tống Dĩnh Nhi cũng không chịu thua, cô bé cũng chu môi hôn lên nửa bên mặt còn lại của Tống Vy.
Tống Vy cảm nhận được đôi môi mềm mại của hai đứa trẻ, không nhịn được cười, sau đó vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ rồi hôn lên.
Hôn xong, Tống Dĩnh Nhi chỉ vào người đàn ông phía sau: “Mẹ, ba nữa, ba cũng muốn hôn.”
Đường Hạo Tuấn nhìn con gái bé bỏng, môi mỏng nhếch lên.
Con gái ngoan, không hổ là áo bông nhỏ của anh, không quên anh thương con bé như thế nào.
Nào có giống như thằng nhóc xấu xa Tống Hải Dương!
Đường Hạo Tuấn liếc mắt nhìn Tống Hải Dương rồi đi về phía Tống Vy.
Tống Hải Dương nhếch miệng cạn lời.
Tuy còn nhỏ nhưng cậu rất thông minh, đương nhiên nhìn thoáng qua cũng có thể hiểu được ánh mắt của ba mình, không phải là trách cậu vì không bảo mẹ hôn ông ấy như Dĩnh Nhi thôi sao.
Haiz, đụng phải một ông ba vừa nhỏ nhen lại hay ghi thù này, người làm con trai như cậu đúng là khổ tâm.
“Đã nghe con gái nói gì chưa?” Đường Hạo Tuấn đi tới trước mặt Tống Vy rồi dừng lại, nhìn cô, trầm giọng khàn khàn nói.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Đương nhiên là em nghe thấy, vậy anh muốn em phải hôn chứ gì?”
“Em không thể để con thất vọng.” Đường Hạo Tuấn đáp.
Tống Vy đỡ trán: “Anh thật sự sợ con thất vọng, hay bản thân anh muốn em hôn vậy?”
Cô biết tỏng người đàn ông của mình, anh ấy chắc chắn là vế sau.
Mà ngay cả khi không có Dĩnh Nhi, anh cũng sẽ bắt cô hôn.
Bọn họ là một gia đình, ba cha con họ đều phải hơn, không thể bỏ người làm cha làm chồng này ra rìa được.
“Bất kể là như thế nào, em cũng phải hôn anh, nếu không thì không công bằng.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy cười cười: “Em biết rồi, nhưng mà lát về hẵng hôn được không, ở đây nhiều người như vậy.”
Bọn Đại Vệ, với cả vệ sĩ của anh và hai đứa nhóc cũng đang ở đây.
Trình Hiệp không có ở đây, có lẽ Đường Hạo Tuấn đã cho phép anh ta không đi theo mình, ở lại trong nước với Hạ Bảo Châu.
Nghe nói buổi biểu diễn chính đầu tiên của Hạ Bảo Châu sắp bắt đầu, nên hy vọng bạn trai mình Trình Hiệp sẽ ở lại xem.
Đối với Hạ Bảo Châu mà nói, show diễn này cực kỳ quan trọng, và đây cũng là show diễn chính đầu tiên trong sự nghiệp người mẫu của cô ấy, dù cho quy mô show diễn này không lớn lắm.
Nhưng việc được nhà thiết kế chọn làm vedette đã khiến Hạ Bảo Châu rất hào hứng.
Bởi vì một khi bạn đã là vedette, vậy bản lý lịch người mẫu sẽ thêm một nét son chói lọi, việc phỏng vấn cho các show quy mô lớn khác sẽ đơn giản hơn nhiều trong tương lai.
“Có người thì đã sao, bọn họ không dám nhìn.” Đường Hạo Tuấn vừa nói vừa híp mắt nguy hiểm nhìn về phía đám người Đại Vệ.
Tất nhiên, Đại Vệ cùng những người khác bình tĩnh ôm hai đứa bé xoay người, tất cả quay lưng về phía bọn họ, cũng coi như là bảo vệ họ ở bên trong, chặn tầm mắt của những người khác ở sân bay.
Trong mắt những người khác ở sân bay, bên này hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó, bọn họ muốn biết chuyện gì xảy ra nhưng lại không nhìn thấy được, dù sao thì vẫn còn có đám người Đại Vệ chặn tầm mắt.
Nhìn thấy đám người Đại Vệ hiểu chuyện như vậy, Đường Hạo Tuấn hài lòng thu hồi ánh mắt, sau đó nghiêng người về phía Tống Vy, trầm giọng nói: “Này, bây giờ bọn họ không nhìn thấy, sao em còn không nhanh lên? Vả lại trước đây cũng đâu phải chưa từng hôn ở trước mặt nhiều người như vậy.”
Tống Vy trợn mắt nhìn anh: “Đều là do anh chủ động mà.”
“Như nhau cả mà, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng bình đẳng, cho nên anh chủ động, cũng là em chủ động.” Đường Hạo Tuấn mặt dày nói.
Tống Vy cạn lời thật sự: “Già mồm át lẽ phải, được rồi, hôn thì hôn, hôn xong chúng ta sẽ trở về biệt thự.”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Được.”
Anh cười.
Tống Vy bất lực lắc đầu, sau đó kiễng chân hôn lên mặt anh.
Ngay khi Tống Vy định hôn lên mặt Đường Hạo Tuấn, trong mắt anh chợt lóe lên một ánh mắt xấu xa, anh quay mặt qua.
Rồi thứ Tống Vy hôn không phải mặt anh mà là môi anh.
Tống Vy kinh ngạc trợn to hai mắt, nhanh chóng buông môi ra: “Anh…”
“Hôn cũng hôn rồi, em còn trốn cái gì?” Đường Hạo Tuấn trực tiếp đè đầu cô lại, kéo cái đầu hơi cách ra một xíu của cô về lại.
Tống Vy ngẩng đầu nhìn anh tức giận nói: “Anh lừa em?”
Đường Hạo Tuấn cười tủm tỉm: “Anh có lừa em đâu?”
“Anh bảo em hôn anh, nhưng anh lại quay đầu qua.” Tống Vy trừng mắt nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn nhếch môi: “Anh không nói dối em, anh bảo em hôn anh, nhưng anh đâu có nói bảo em phải hôn mặt anh.”
Nghe đến đây, Tống Vy sững sờ.
Đúng nhỉ, anh không nói là để cô hôn lên mặt anh.
Mà điểm này lúc nãy cô không nghĩ kỹ tới.
Được rồi, lại bị anh lừa.
Tống Vy vừa giận vừa buồn cười: “Thôi, anh mau buông ra đi, chúng ta trở về.”
Đường Hạo Tuấn xoa xoa sau đầu cô, buông cô ra: “Ừ, chúng ta về nhà.”
Tống Vy rất thích câu nói “về nhà” này của anh.
Sáu năm trước, sau khi bị Tống Huy Khanh đuổi ra khỏi nhà họ Tống, cô cho rằng mình không có nhà.
Nhưng giờ đây, Đường Hạo Tuấn đã cho cô một mái ấm khác, một mái ấm hạnh phúc, ấm êm.
Gia đình này là điều cô trân trọng nhất.
“Vâng, về nhà.” Tống Vy chủ động nắm tay anh, cùng người đàn ông bước ra khỏi sân bay.
Về phần hai đứa trẻ, chúng đương nhiên được giao cho vệ sĩ chăm sóc.
Đôi khi người làm ba làm mẹ cũng cần buông tay và sống thế giới hai người của riêng mình.
Trở lại biệt thự, trời đã tối.
Người giúp việc chuẩn bị bữa tối, một nhà bốn người ngồi quanh bàn ăn và bắt đầu dùng bữa.
Trên bàn ăn, Đường Hạo Tuấn đột nhiên nói: “Đúng rồi, anh quên nói với em một chuyện, có tung tích của Đường Hạo Minh rồi.”