Bên ngoài phòng Vip, Tống Vy nghe tiếng bước chân phía sau thì đổi sang dùng một tay dắt Tống Dĩnh Nhi, sau đó xoay người lại, tức giận nhìn Đường Hạo Minh.
Đường Hạo Minh chẳng biết tại sao: “Sao vậy? Sao cô tức giận vậy?”
Hình như lần này anh ta đâu trêu chọc cô chứ?
Anh ta chỉ ly gián mẹ con bọn họ gần nửa giờ trước thôi, chẳng lẽ… cô còn tức giận vì chuyện này à?
“Anh trả Hải Dương lại cho tôi!” Tống Vy mím chặt đôi môi mọng đỏ nói.
Đường Hạo Minh nhíu mày: “Cái gì? Tôi trả gì cho cô?”
“Anh vẫn định giả vờ à? Không phải anh dẫn Hải Dương đi sao? Anh nhanh trả Hải Dương lại cho tôi!”
Tống Vy kích động siết chặt nắm đấm.
Lúc này Đường Hạo Minh mới hiểu cô nói là anh ta đã dẫn con trai cô đi.
Thảo nào ở đây chỉ có cô bé, không thấy thằng nhóc đáng ghét giống hệ Đường Hạo Tuấn.
“Xin lỗi Vy Vy, có lẽ cô tìm nhầm người rồi. Tôi không dẫn con trai cô đi.” Đường Hạo Minh giang tay ra.
Tống Vy thoáng ngây người: “Anh nói không phải là anh à?”
“Đương nhiên rồi. Sao tôi phải dẫn con trai cô đi chứ? Tôi dẫn nó đi làm gì?” Đường Hạo Minh cảm thấy buồn cười.
Mặt Tống Vy trắng bệch, người lảo đảo.
Đường Hạo Minh rút tay từ trong túi quần ra, muốn kéo cô lại nhưng chậm một bước, đã bị người ta tranh trước.
Đường Hạo Tuấn từ hướng khác bước qua, đỡ lấy vai Tống Vy: “Em không sao chứ?”
Tống Vy ngửi thấy mùi thơm bạc hà quen thuộc, lắc đầu: “Tôi không sao.”
“Cậu ra rất đúng lúc.” Đường Hạo Minh nhìn Đường Hạo Tuấn châm chọc.
Đường Hạo Tuấn không để ý tới anh ta, môi mỏng mím lại: “Em vừa nói Hải Dương bị người ta dẫn đi à?”
“Đúng vậy, tôi dẫn Dĩnh Nhi vào phòng vệ sinh, lúc quay lại thì Hải Dương không còn ở đó. Lễ tân nói cho tôi biết là có một người đàn ông dẫn Hải Dương đi, tôi tưởng là Tổng giám Đường nên mới lên đây tới tìm anh ta. Nhưng Tổng giám Đường lại nói anh ta không dẫn đi. Bây giờ tôi cũng không biết nên tin ai nữa.”
Tống Vy che mặt mình suy sụp.
Tống Dĩnh Nhi kéo góc áo của cô: “Mẹ đừng khóc, mẹ đừng khóc…”
Tống Vy ngồi xổm xuống ôm con bé, cơ thể khẽ run rẩy.
Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn chằm chằm vào Đường Hạo Minh.
Đường Hạo Minh đẩy kính mắt: “Cậu nhìn tôi làm gì? Tôi nói không dẫn đi là không dẫn đi.”
Đường Hạo Tuấn thu tầm mắt lại, lấy điện thoại di động ra gọi.
Trình Hiệp nhanh chóng đi tới.
Đường Hạo Tuấn kéo Tống Vy từ dưới đất lên: “Em giao đứa trẻ cho Trình Hiệp, em đi theo tôi, tôi dẫn em đi tìm Hải Dương.”
Tống Vy nghe vậy, vội vàng gật đầu làm theo, giao Tống Dĩnh Nhi cho Trình Hiệp.
“Bảo bối, con ngoan ngoãn đi theo chú, mẹ và chú Đường đi tìm anh con.” Tống Vy xoa đầu Tống Dĩnh Nhi nói.
Tống Dĩnh Nhi nắm chặt nắm đấm nhỏ: “Vâng, con sẽ ngoan ngoãn, mẹ, mẹ nhất định phải tìm được anh con đấy.”
“Ừ.” Viền mắt Tống Vy đỏ hoe, “Ừ” một tiếng rồi thả tay ra, nhìn về phía Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường, chúng ta đi thôi.”
“Chờ đã.” Đường Hạo Minh chỉnh lại cà vạt: “Tôi đi với các người.”
“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.
Đường Hạo Minh mỉm cười: “Các người đều nghi ngờ tôi dẫn đứa bé kia đi, dù sao tôi cũng phải tự chứng minh sự trong sạch của mình chứ?”
“Tổng giám đốc Đường…” Tống Vy vô thức nhìn về phía Đường Hạo Tuấn, trưng cầu ý kiến của anh.
Đường Hạo Tuấn rủ mắt suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu: “Em cứ để anh ta đi. Anh ta tham dự, chúng ta sẽ tìm được Hải Dương nhanh hơn.”
“Được.” Tống Vy vừa nghe anh nói vậy, tất nhiên không có ý kiến gì nữa.
Cô không quan tâm Đường Hạo Minh rốt cuộc tham dự vào với mục đích gì, chỉ cần có giúp đỡ trong việc tìm thấy Hải Dương là được.
Vì vậy nhóm ba người nhanh chóng rời khỏi tầng hai, chuẩn bị đi xem cameras giám sát của nhà hàng, xem rốt cuộc là ai dẫn Hải Dương đi.
Nhưng bọn họ còn chưa đến phòng giám sát, điện thoại của Tống Vy lại đổ chuông.