Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1208




Sau đó, cô ghi chú lại địa chỉ lên một trang giấy rồi cúp điện thoại.

Nhìn địa chỉ trên tờ giấy, bàn tay Giang Hạ run rẩy.

Sao cô có thể không run được chứ?

Làm sao cô có thể thực hiện nó mà lòng không thấp thỏm.

Dù sao thì tờ giấy này chính là chìa khóa để cô quên đi Kiều Phàm.

Nghĩ đến đó, Giang Hạ nắm chặt tờ giấy, hai mắt nhắm chặt, quanh người toát ra khí tức bi thương và nhẹ nhõm.

Kiều Phàm, em từ bỏ anh, cũng là buông tha cho mình.

Mười mấy năm qua, cô vẫn luôn yêu anh ta, yêu anh ta đến nỗi mất đi bản thân, yêu anh ta đến nỗi không còn tôn nghiêm, yêu anh ta đến sắp điên dại.

Anh ta cảm thấy chán ghét, làm sao lòng cô không đau khổ cho được?

Nhưng cô không thể thoát ra, không thể thoát ra đoạn tình cảm này, cô đã khiến mình lún sâu vào nó mà không thể trốn thoát.



Thật ra thì cô cũng muốn từ bỏ, chỉ là không tìm thấy cách.

Mà bây giờ cô chỉ có thể dùng phương pháp cực đoan nhất để thoát khỏi xiềng xích tình cảm, buông tha cho mình, cũng buông tha cho anh ta.

Cho nên Kiều Phàm à, em không yêu anh nữa.

“Kiều Phàm, em không muốn yêu anh.” Giang Hạ mở to mắt, hết khóc rồi lại cười.

Ngày hôm sau, cô lấy cớ ra ngoài giải sầu, một thân một mình đến phòng khám thôi miên mà mình vừa mới liên lạc ngày hôm qua.

Đợi sau khi cô bước ra từ bên trong, khí chất trên người đã thay đổi, hoàn toàn khác biệt so với trước kia.

Lúc đi vào, trên mặt cô tràn đầy vẻ u sầu, khí tức quanh người nặng nề bi thương.

Mà bây giờ ra ngoài, trên mặt mang theo nụ cười, biểu cảm cũng trở nên vui vẻ hoạt bát.

Nếu như nói Giang Hạ trước khi bước vào là một người đã từng tổn thương trong tình cảm, không còn là bản thân mình, là một người như đã mất đi linh hồn.

Mà Giang Hạ của hiện tại là một người có ánh mắt trong trẻo, vui vẻ như chưa hề trải qua đau đớn trong tình yêu.

Nói tóm lại, Giang Hạ hiện tại mà đứng trước mặt ba Giang và mẹ Giang, chắc chắn ba Giang và mẹ Giang không thể tin được đây chính là con gái bọn họ.

Quả nhiên, khi Giang Hạ về đến nhà, nhìn thấy đứa con gái mang theo nụ cười như chưa từng trải qua vấp ngã, cả hai vợ chồng đều ngây ngẩn cả người.

“Có chuyện gì vậy?” Mẹ Giang cầm cái nồi, kinh ngạc nhìn ba Giang.

Ba Giang nhìn Giang Hạ, lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”

“Thật kỳ lạ, sao Hạ lại biến thành như vậy chứ, trở nên sáng sủa như thế, giống y như là lúc nó còn nhỏ.” Mẹ Giang lẩm bẩm.

Ba Giang gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

“Không bình thường, chuyện này tuyệt đối không bình thường.” Biểu cảm của mẹ Giang trở nên nghiêm trọng: “Ngày hôm qua tinh thần của Hạ còn chưa phấn chấn, sao ngày hôm nay có thể làm như không có chuyện gì xảy ra vậy chứ, cho nên chắc chắn là trong này có vấn đề rồi.”

Hạ vừa mới về, bộ dạng cười nói chào hỏi bọn họ vô cùng quỷ dị, làm hai vợ chồng cảm thấy không thích hợp.

Sau khi Hạ mười mấy tuổi thì không còn dùng cách chào hỏi lúc bé để chào hỏi bọn họ.

Nhưng mà cách chào vừa nãy của Hạ giống hệt như mười mấy năm trước.

Không phải điều này đã đói rõ là có vấn đề à?

“Nếu không thì hỏi thử xem?” Ba Giang đề nghị.

Mẹ Giang trịnh trọng gật đầu: “Hỏi chứ, nhất định phải hỏi. Không biết rốt cuộc Hạ đi ra ngoài một chuyến đã xảy ra chuyện gì, lại khiến con bé thay đổi lớn như thế, tôi không thể yên lòng được.”

“Vậy thì bà đi đi.” Ba Giang đẩy trách nhiệm cho bà.

Mẹ Giang lườm ông: “Đi thì đi.”

Nói xong, bà đưa cái nồi ở trong tay cho ông: “Cầm đi nè, ông đi đảo thức ăn trong nồi đi.”

“Được rồi, bà đi nhanh đi.” Ba Giang nhận lấy cái nồi, lên tiếng thúc giục.

Mẹ Giang tháo tạp dề trên người xuống ném qua cho ông, sau đó mới đi vào trong phòng Giang Hạ.

Lúc đi đến cửa, mẹ Giang giơ tay lên muốn gõ cửa, chợt nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng hát.

Mẹ Giang giật mình, đây là giọng của Hạ.

Hạ đang hát à?

Bài mà cô đang hát còn là ca khúc có tiết tấu vui vẻ.

Cái này, cái này...

Sắc mặt mẹ Giang thay đổi liên tục, trong lòng dấy lên sóng to gió lớn, khó mà bình tĩnh.

Ai cũng biết là sau khi Hạ tự tử, tâm trạng cứ luôn sa sút, rất ít cười, chứ đừng nói chi là hát hò.

Mà bây giờ chẳng những Hạ ca hát mà còn hát bài hát vui vẻ như thế, rõ ràng có chuyện không thích hợp.

Không phải là Hạ quá đau khổ cho nên bị kích thích, tính cách đảo ngược?

Nghe nói đây cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Nghĩ đến Giang Hạ có thể bị kích thích mạnh mà tính cách thay đổi, mẹ Giang gấp đến nỗi không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa đi vào.

Sau khi vào trong, mẹ Giang nhìn thấy Giang Hạ đang ngồi trước máy vi tính, mặc một cái áo ngủ rộng rãi, trên tai còn đeo tai nghe, dáng vẻ thích thú gật gù trông rất hưởng thụ.

Bộ dạng này của Giang Hạ làm mẹ Giang nhìn đến ngây người: “Hạ?”

Sao Hạ lại như vậy?

Chắc chắn là bị kích thích rồi có đúng không?

Bà chỉ nhìn thấy Hạ như thế này vào mười mấy năm trước, lúc đó cách ăn mặc của Hạ không ra làm sao, ngày nào cũng như vậy, giống y như là một con bé điên.

Nhưng mà sau khi lên cấp ba, tính tình Hạ thành thục hơn, không còn trẻ con như thế nữa.

Nhưng mà bộ dạng hiện tại của Hạ...

Ở trong phòng, Giang Hạ nghe thấy giọng nói của mẹ Giang, cô liền dừng động tác gật gù, che tai nghe rồi quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy là mẹ Giang, cô cười nói: “Mẹ, sao mẹ lại vào đây?”

Cô lấy tai nghe xuống, thả cái chân đang đặt trên ghế xuống, không còn cuộn lại nữa.

Mẹ Giang bước vào, ánh mắt lo lắng lại nghiêm túc nhìn cô: “Hạ, có phải con..."

“Có phải con sao chứ?” Giang Hạ nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc hỏi bà.

Mẹ Giang ấp úng, do dự nhiều lần mới có thể nói những gì mà mình muốn hỏi: “Hạ, có phải là con bị kích thích không vậy?”

Trong nháy mắt, lời này liền chọc cười Giang Hạ, cô che bụng bật cười không ngừng: “Mẹ ơi, mẹ đang nói cái gì vậy, cái gì gọi là con bị kích thích chứ?”

Nhìn con gái cười vui vẻ như thế, trong lòng mẹ Giang càng thêm nặng nề, bà cảm thấy con gái chắc chắn là bị kích thích.

Mẹ Giang nắm lấy tay Giang Hạ, gấp không chịu nổi: “Hạ, con làm sao vậy, hu hu hu...” Mẹ Giang nhịn không được mà bật khóc.

Giang Hạ bị dọa: “Mẹ à, rốt cuộc là mẹ làm sao vậy, khóc cái gì chứ?”

Mẹ Giang không trả lời mà ôm cô vào lòng: “Hạ của mẹ, Hạ đáng thương của mẹ.”

Giang Hạ nhìn mẹ khóc thành như vậy, cô bất đắc dĩ cực kỳ, vỗ vỗ lưng mẹ rồi nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa, rốt cuộc là mẹ làm sao thế, nói cho con biết đi.”

“Hạ, trước tiên con nói cho mẹ biết đi, sao con lại biến thành như thế này?” Mẹ Giang nâng mặt Giang Hạ lên, không trả lời mà hỏi ngược lại.

Giang Hạ chớp chớp mắt: “Cái gì mà biến thành như thế này chứ, con vẫn luôn là như thế này mà.”

“Cái gì?” Mẹ Giang ngơ người: “Vẫn luôn như thế này à?”

Không phải là sau khi Hạ bị kích thích, tính cách quay trở về lúc mười mấy tuổi đó chứ?

Nghĩ đến đây, mẹ Giang vội vàng hỏi: “Hạ, bây giờ con mấy tuổi rồi?”

“Hả?” Giang Hạ sửng sốt: “Mẹ, sao mẹ lại hỏi con cái này?”

“Con mau trả lời mẹ đi, con có biết là con bao nhiêu tuổi không?” Mẹ Giang lắc lắc bả vai Giang Hạ thúc giục cô.

Giang Hạ bị bà lắc lắc đến choáng đầu, mở miệng trả lời: “Hai mươi bảy tuổi.”

Mẹ Giang dừng lại: “Con biết mình hai mươi bảy tuổi?”

Giang Hạ dở khóc dở cười: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy, mẹ tưởng con bị thần kinh hả, ngay cả mình bao nhiêu tuổi cũng không biết?”

Mẹ Giang không nói chuyện.

Bà đúng là cho rằng con gái mình bị kích thích khiến tính cách và trí thông minh quay về lúc mười mấy tuổi, quên mất số tuổi thật sự của mình.

Nhưng mà bây giờ xem ra hình như không giống như bà nghĩ.

“Mẹ, rốt cuộc là mẹ làm sao thế?” Giang Hạ khó hiểu nhìn mẹ Giang.

Mẹ Giang tức giận trừng cô: “Con còn hỏi mẹ làm sao nữa hả, mẹ nên hỏi con mới đúng đó. Hạ, sao tâm trạng con lại trở nên tốt như thế?”