Nhìn gương mặt tối tăm của Kiều Phàm, Đường Hạo Tuấn cười nhạo: “Sao vậy, bị tôi nói trúng rồi à? Kiều Phàm, thật ra thì anh căn bản không có tư cách hận nhà họ Giang.”
“Anh nói cái gì?” Sắc mặt của Kiều Phàm hết sức khó coi: “Tôi không có tư cách hận nhà họ Giang? Nhà họ Giang đã hại chết ba mẹ tôi, anh nói với tôi là tôi không có tư cách hận bọn họ, anh dựa vào cái gì mà lại nói như thế?”
“Chỉ dựa vào những thông tin mà tôi đã điều tra được.” Ngón tay Đường Hạo Tuấn đan lại với nhau đặt trước bụng: “Tôi đã điều tra được mười mấy năm trước nhà họ Giang ra tay giúp đỡ gia đình anh chạy trốn, mới có thể để một nhà ba người các anh sống lâu thêm một chút. Cho nên, nếu như không có sự giúp đỡ của nhà họ Giang thì người nhà họ Kiều anh đã chết từ lâu rồi, anh cũng không còn sống sót. Có thể nói, nhà họ Giang chẳng những không hại chết ba mẹ anh, ngược lại còn là ân nhân của nhà họ Kiều anh.”
“Ân nhân.” Dường như là Kiều Phàm nghe thấy một câu chuyện hài hước, nụ cười hung ác lại nham hiểm: “Theo như anh nói, nhà họ Giang còn là ân nhân của tôi à?”
“Đương nhiên, nhà họ Giang chính là ân nhân của anh, tôi đã nói rồi, nếu như không có sự giúp đỡ của nhà họ Giang thì người nhà họ Kiều anh đã chết hết, căn bản không có cơ hội để anh sống sót. Hơn nữa, Kiều Phàm anh không nên quên, người bị đuổi giết là nhà họ Kiều các anh, chứ không phải là nhà họ Giang. Đồng thời, chủ động tìm nhà họ Giang giúp đỡ cũng là nhà họ Kiều các anh, mà không phải là nhà họ Giang chủ động muốn giúp nhà họ Kiều, bởi vì tình nghĩa mới ra tay giúp đỡ, nhưng thật ra nhà họ Giang có thể lựa chọn làm lơ không giúp nhà họ Kiều các anh, nhưng cuối cùng nhà họ Giang vẫn giúp, không màng có khó khăn nguy hiểm do nhà họ Kiều các anh liên lụy. Cho nên, anh có tư cách gì mà hận bọn họ chứ?”
Đường Hạo Tuấn nhìn Kiều Phàm.
Tha thứ cho anh, thật sự anh không thể nào hiểu được mạch não kín của Kiều Phàm.
Nói tóm lại là trong chuyện này, nhà họ Giang không hề có lỗi, nếu như nhất định phải vạch lá tìm sâu, vậy thì bọn họ sai ở chỗ sống quá trượng nghĩa.
Nếu năm đó nhà họ Giang không ra tay, nhà họ Giang cũng sẽ không bị Kiều Phàm ghi hận mấy chục năm.
Giang Hạ cũng sẽ không bởi vì yêu Kiều Phàm mà đau khổ nhiều năm như thế.
Cho nên, năm đó nhà họ Giang thật sự không nên ra tay.
Có lẽ là đối với nhà họ Kiều mà nói, chết đi chính là một chuyện tốt.
Kiều Phàm nghe Đường Hạo Tuấn nói xong, hai tay siết chặt lại thành nắm đấm, thân thể đang run lên nhè nhẹ: “Anh nói tôi không có tư cách hận bọn họ?”
“Không sai, anh thật sự không có tư cách.” Đường Hạo Tuấn mặc không đổi sắc nhìn anh ta: “Thật ra Kiều Phàm à, trong lòng anh biết rất rõ đúng không, rõ ràng là mình không nên hận nhà họ Giang, cũng không nên oán nhà họ Giang, anh biết là không có sự giúp đỡ của nhà họ Giang thì một nhà ba người các anh không còn người nào có thể sống sót. Nhưng cũng bởi vì ba mẹ anh bị người khác giết chết, anh không tìm thấy hung thủ, cho nên anh mới trút ngọn lửa giận này lên trên người nhà họ Giang. Nói thẳng một câu, là do anh vô dụng.”
“Anh..." Kiều Phàm đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Đường Hạo Tuấn.
Anh ta vô dụng?
Sao có thể!
Làm sao anh ta có thể vô dụng được chứ!
“Anh không cần phải nhìn tôi như thế, tôi không có nói sai, bản thân anh rất vô dụng, đẩy hết toàn bộ oán hận lên trên người ân nhân mình, nếu không phải là biểu hiện của sự vô dụng thì là gì? Sở dĩ anh hận nhà họ Giang chính là bởi vì anh chuyển hận thù với kẻ thù lên trên người nhà họ Giang, bởi vì anh biết lúc đó anh không tìm thấy hung thủ, không có cách nào báo thù cho ba mẹ, nhưng mà anh lại vội vàng muốn tìm một đối tượng để mình hận, bất cứ lúc nào cũng đang nhắc nhở mình không thể quên mối thù này. Cho nên, nhà họ Giang liền trở thành đối tượng để anh hận.”
“Câm miệng, anh câm miệng ngay.” Kiều Phàm bỗng dưng nện một đấm xuống bàn làm việc của Đường Hạo Tuấn, sắc mặt dữ tợn quát to: “Không phải như vậy, tôi không phải giống như anh nói!”
“Anh giống hệt như tôi nói, nếu không thì tại sao anh lại không giết người nhà họ Giang. Mười mấy năm trước, anh không có năng lực giết người, tôi có thể hiểu được, nhưng mà bây giờ anh cũng không có à? Không, anh có quá nhiều cơ hội giết người nhà họ Giang, đồng thời còn không để lại manh mối, có thể hoàn toàn thoát khỏi. Nhưng mà anh lại không làm như thế, bởi vì trong lòng anh biết rằng thật ra anh cũng không phải là thật sự hận bọn họ, anh cũng biết bọn họ không phải là hung thủ chân chính hại chết ba mẹ anh, ngược lại còn là ân nhân của nhà họ Giang các anh, chỉ là anh tự lừa mình dối người không chịu thừa nhận mà thôi.”
Toàn thân Kiều Phàm không ngừng run rẩy.
Không, chuyện này không có khả năng.
Anh ta không thể nào tự lừa mình dối người, cũng tuyệt đối không giống như Đường Hạo Tuấn nói.
Đúng, không phải, tuyệt đối không phải.
Kiều Phàm kìm nén xúc động ngang tàn muốn hủy diệt tất cả trong lòng mình, hai mắt lạnh lẽo nhìn Đường Hạo Tuấn, một lúc sau đó lại quay người đi ra ngoài.
Trình Hiệp nhìn bóng lưng anh ta, nói với Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc, vậy mà anh ta lại không thẹn quá hóa giận, gây ra một vài hành động điên rồ.”
Kiều Phàm mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng, mặc dù trước đó đã được chữa trị, nhưng mà vẫn còn chưa chữa khỏi hoàn toàn.
Dù sao thì bệnh tâm lý nghiêm trọng như thế, làm sao có thể chữa khỏi trong một hai tháng ngắn ngủi được chứ?
Người bệnh mức độ trung bình cần phải có mấy năm.
Huống hồ gì, mức độ bệnh lại nặng như Kiều Phàm.
Cộng thêm bản thân Kiều Phàm là bác sĩ tâm lý, chắc chắn anh ta biết làm như thế nào để che giấu tâm lý không bình thường, để cho người ta cảm thấy rằng anh ta đã được chữa khỏi rồi.
Nhưng trên thực tế, tất cả đều là lớp ngụy trang của Kiều Phàm mà thôi.
Cho nên, lúc nãy anh ta lo lắng Kiều Phàm nổi điên cầm dao gây phiền phức cho tổng giám đốc giống như lần trước.
Kết quả nằm ngoài dự liệu, Kiều Phàm lại khống chế được tâm trạng ngang ngạnh, quay người đi khỏi.
“Đương nhiên là anh ta sẽ không phát điên.” Đường Hạo Tuấn ngồi thẳng dậy.
Trình Hiệp khó hiểu nhìn anh: “Tại sao vậy?”
“Bởi vì những gì tôi nói đều là sự thật, cũng không phải đang đổ oan cho anh ta, bản thân anh ta cũng biết những gì tôi nói là thật, anh ta không có cách nào phản bác, cho nên đương nhiên không nổi điên nổi rồi.” Đường Hạo Tuấn khẽ hé đôi môi mỏng, thản nhiên nói.
Trình Hiệp giật mình gật đầu: “Thì ra là thế, vậy thì gia đình cô Giang thật là đáng thương, rõ ràng là ân nhân cứu mạng, lại bị anh ta vô duyên vô cớ ghi hận nhiều năm như thế.”
“Cho nên tôi mới nói anh ta vô dụng.” Đường Hạo Tuấn lạnh giọng nói: “Chuyển đổi sự bất lực của mình thành oán hận với nhà họ Giang, cho rằng như vậy có thể khiến cho mình dễ chịu hơn một chút, đúng là quá ngu ngốc.”
Trình Hiệp gật đầu: “Chính xác.”
“Được rồi, không còn chuyện gì nữa, cậu đi ra ngoài trước đi.” Đường Hạo Tuấn phất tay.
Trình Hiệp đáp lời: “Vâng.”
Ở bên kia, Kiều Phàm trở về xe mình, anh ta không lập tức lái xe rời đi mà là nhìn hai tay, trong mắt viết đầy vẻ mờ mịt và nghi ngờ bản thân.
Những lời mà Đường Hạo Tuấn vừa mới nói vẫn còn đang quanh quẩn bên tai anh ta.
Đường Hạo Tuấn nói anh ta vô dụng, nói anh ta chuyển hóa sự yếu đuối và sự bất lực không có cách nào cứu ba mẹ thành sự oán hận với nhà họ Giang.
Còn nói thật ra anh ta không hận nhà họ Giang, mà nên hận chính mình, bởi vì nhà họ Giang đã cứu được gia đình anh ta.
Mà anh ta là con trai lại không thể cứu ba mẹ mình, ngược lại còn đổ hết toàn bộ sai lầm lên trên người người khác.
Mà người khác ở đây còn là ân nhân đã ra tay giúp đỡ gia đình anh ta.
Cho nên, anh ta thật sự sai rồi ư?
Kiều Phàm siết chặt nắm đấm, trong lòng dần dần có đáp án, chỉ là anh ta không dám nhìn thẳng vào nó.
Bởi vì anh ta biết có lẽ là đáp án đó sẽ phá vỡ nhận thức từ trước tới nay của anh ta, khiến anh ta không thể chấp nhận, hoàn toàn sụp đổ.
Buổi tối, sau khi Tống Vy tắm xong, cô liền nhận được điện thoại của Giang Hạ.
Bởi vì đang mang thai, thân thể vốn dĩ không thoải mái, cộng thêm ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, lúc này, người càng thêm không có sức lực, giọng nói yếu ớt vô cùng.
“Vy Vy, tớ đến rồi.”
Nghe thấy giọng nói của Giang Hạ, Tống Vy hiểu ý cười một tiếng: “Đến là được rồi, hoàn cảnh ở bên kia như thế nào, có cần thay đổi gì không? Nếu như có thì cứ nói với tớ nha, để tớ nhờ Hạo Tuấn phái người đến đó xem thử.”
Giang Hạ lắc đầu: “Không cần phải thay đổi gì đâu, hoàn cảnh rất tốt, tớ rất thích, không khí ở đây cũng trong lành, còn có một mảnh đất lớn. Ba mẹ tớ vui vẻ lắm kìa, bọn họ có thể trồng trọt bất cứ thứ gì mà họ muốn.”