Nghĩ vậy, Trần Châu Ánh không khỏi đỏ ửng mặt, nhất thời ngồi ngây ở trên xe.
Tống Vy nghi hoặc nhìn cô ấy, đưa tay khua khua ở trước mặt cô ấy: “Tỉnh đi, hoàn hồn!”
“Hả?” Ánh mắt của Trần Châu Ánh khẽ đảo, hoàn hồn lại, ngây ngốc hỏi: “Sao vậy?”
Tống Vy cười như không cười nhìn cô ấy: “Tớ còn phải hỏi cậu làm sao đó, đột nhiên đang yên đang lành, sao lại ngây ra? Cậu đang nghĩ cái gì?”
“Tớ đâu có nghĩ gì đâu?” Màu mắt của Trần Châu Ánh hơi lóe đi, ánh mắt chột dạ đáp.
Tống Vy nhướn mày: “Thật sự không nghĩ?”
“Thật!” Trần Châu Ánh gật đầu rất chắc chắn.
Giống như sợ cô không tin, Trần Châu Ánh còn giơ ba ngón tay lên, làm tư thế thề: “Tớ bảo đảm, ta thật sự không nghĩ gì cả.”
Khóe miệng của Tống Vy giật giật.
Không nghĩ thì không nghĩ, làm gì phải thề?
Như vậy, ngược lại khiến người ta cảm thấy cô ấy đã nghĩ cái gì đó.
Tống Vy dở khóc dở cười nói: “Bỏ đi, nếu cậu không nói, tớ cũng không hỏi, sắp tới nơi rồi.”
Trần Châu Ánh liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, phát hiện quả thật sắp tới hội quán tổ chức cuộc thi, cơ thể lập tức ngồi thẳng.
Rất nhanh thì tới hội quán rồi.
Vệ sĩ đỗ xe xong, sau đó xuống xe trước, mở cửa xe ở hàng ghế sau ra.
Tống Vy và Trần Châu Ánh từ trên xe bước xuống, sánh vai đi vào trong hội quán, bắt đầu vòng thi của ngày hôm nay.
Không có con chuột Giang Vân Khê, vòng thi diễn ra vô cùng suôn sẻ, bầu không khí của cuộc thi cũng khôi phục kiểu mà một cuộc thi nên có.
Như vậy, không chỉ là sự tận tâm của các tuyển thủ đối với cuộc thi, những ban giám khảo như đám Tống Vy cũng vui.
Đến 6 giờ chiều, vòng thi hôm nay chính thức kết thúc.
Tống Vy và Trần Châu Ánh thu dọn đồ trên bàn, chuẩn bị trở về.
Lúc này, điện thoại của Tống Vy bỗng đổ chuông.
Cô dừng động tác thu dọn đồ đạc, cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy là Giang Hạ gọi tới, trên mặt nở một nụ cười.
“Ai vậy?” Trần Châu Ánh thấy cô mỉm cười, không khỏi tò mò hỏi một câu.
“Là Hạ.” Tống Vy đưa điện thoại cho cô ấy xem, sau đó nghe máy, vui vẻ nói: “Hạ, sao đột nhiên nhớ ra mà gọi cho tớ thế?”
Chắc là dạo gần dây Giang Hạ bận chuyện của công ty, cộng thêm mang thai, cho nên khoảng thời gian này, trong tình huống bình thường đều là cô gọi điện cho Giang Hạ, Giang Hạ rất ít gọi điện cho cô.
Bây giờ gọi điện tới, cô đương nhiên cảm thấy bất ngờ và vui mừng.
“Vy Vy...” Điều nằm ngoài dự liệu của Tống Vy là giọng nói của Giang Hạ ở đầu dây bên kia truyền tới, không có vẻ rất vui mừng, ngược lại toát ra tử khí nặng nề, có hơi mà không có sức.
Nụ cười trên mặt Tống Vy lập tức nhạt đi, nhíu chặt mày khẩn trương hỏi: “Hạ, cậu làm sao vậy?”
Trần Châu Ánh nghe ra sự căng thẳng trong giọng điệu của cô, cũng dừng động tác thu dọn đồ lại, quay đầu nhìn qua: “Vy Vy, Hạ có phải xảy ra chuyện rồi không?”
Tống Vy lắc đầu lại gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra xa rồi đáp: “Tớ không biết, có điều trạng thái của Hạ có chút không đúng lắm, cho nên có thể đã xảy ra chuyện gì đó.”
“Vậy cậu mau hỏi rõ.” Trần Châu Ánh vội nói.
Tống Vy ừ một tiếng: “Tớ biết.”
Dứt lời, cô lại để điện thoại lại bên tai.
Lúc này, Giang Hạ cuối cùng cũng trả lời, sau khi ho hai tiếng, giọng nói yếu ớt nói: “Vy Vy, tớ bỗng dưng không biết sau này phải làm sao nữa.”
“Sao vậy? Cậu nói!” Trên mặt Tống Vy càng thêm lo lắng.
Bỗng dưng không biết sau này phải làm sao nữa.
Lời này bất luận nghe thế nào cũng có một loại cảm giác không muốn sống nữa.
Vậy nên chuyện này khiến cô sao có thể không sợ, không lo lắng.
Ở đầu dây bên kia, Giang Hạ ngồi ở trên giường bệnh, sắc mặt vô cùng tái nhợt, không có một chút huyết sắc, ngay cả ánh mắt cũng lộ sự mờ mịt và ảm đạm, không có ánh sáng.
Cô ấy như này, giống như con búp bê vải mất đi linh hồn, nhìn mà khiến người ta đau lòng.
“Hạ?” Tống Vy mãi không nghe thấy câu trả lời của Giang Hạ, cả người càng thêm lo lắng, giọng nói cũng trở nên lớn hơn: “Hạ cậu còn ở đó không? Cậu nói gì đi Hạ, đừng dọa tớ!”
Sự suy nhược của Giang Hạ, cô nghe ra.
Cô sợ Giang Hạ đột nhiên không lên tiếng, ngất đi hay gì đó.
Cô không biết Hạ ngất ở đâu, không thể kịp thời gọi người đi cứu, nói không ngừng sẽ vì điều này mà bỏ lỡ việc giải cứu...
Chuyện về sau, Tống Vy không dám nghĩ nữa, cô siết chặt điện thoại, không ngừng gọi tên của Giang Hạ.
Cuối cùng, Giang Hạ đã đáp lại: “Tớ vẫn ở đây Vy Vy.”
Tống Vy nghe thấy giọng nói của cô ấy, lập tức thở phào: “Tốt quá rồi, tớ còn tưởng cậu xảy ra chuyện rồi, Hạ, cậu rốt cuộc bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì, cậu nói với tớ đi, tớ xem thử có thể giúp cậu không.”
Giang Hạ trầm mặc một lát, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Vy Vy, Phàm biết tớ mang thai rồi.”
“Cái gì?” Tống Vy sửng sốt lập tức đứng bật dậy.
Trần Châu Ánh không kịp đề phòng bị cô dọa giật mình: “Vy Vy, làm sao vậy?”
Tống Vy không để ý cô ấy, hai tay siết chặt điện thoại, sắc mặt nghiêm nghị hỏi: “Hạ, cậu vừa nói, Phàm biết cậu mang thai rồi sao?”
“Ừ.” Giang Hạ gật đầu.
“Anh ta sao lại biết?” Tống Vy nhíu mày, biểu thị sự khó hiểu: “Cậu trước đó không phải đã nói, Phàm không biết người tối hôm đó là cậu hay sao? Cậu không phải lừa anh ta rồi sao? Sao bây giờ anh ta...”
Giang Hạ sờ bụng của mình, khóe miệng nở nụ cười chua xót: “Tớ lúc đầu quả thật đã lừa anh ấy, cũng khiến anh ấy thành công tin người tối hôm đó không phải là tớ, chỉ là tớ không ngờ, hôm qua khi anh Cẩm Thành đưa tớ đi khám thai thì gặp phải Phàm, anh ấy trở về rồi, anh ấy nghe thấy cuộc đối thoại của tớ và anh Cẩm Thành, biết tớ mang thai rồi, đứa trẻ còn là của anh ấy, cho nên anh ấy biết người tối hôm đó là tớ, sau đó...”
Giang Hạ đột nhiên ôm mặt, nức nở khe khẽ nói.
Trong lòng Tống Vy lập tức dấy lên sự bất an rất lớn, cả người rất khẩn trương: “Sau đó thì sao, cậu nói!”
Giang Hạ cắn môi: “Sau đó Phàm bảo tớ bỏ đứa trẻ, nói tớ là con gái của kẻ thù của ba mẹ anh ấy, không xứng mang thai con của anh ấy, sau đó muốn cưỡng ép kéo tớ đi bỏ đứa trẻ, anh Cẩm Thành vì ngăn cản anh ấy, còn bị anh ấy đánh bị thương, mà tớ vì đi xem vết thương của anh Cẩm Thành cũng bị anh ấy đẩy ngã xuống đất.”
“Đẩy ngã xuống đất?” Sắc mặt của Tống Vy thay đổi: “Hạ, vậy đứa trẻ thì sao? Đứa trẻ có phải mất rồi không?”
“Không, đứa trẻ vẫn còn.” Giang Hạ giữ chặt bụng: “Bởi vì lúc đó xảy ra chuyện là ở bệnh viện, cho nên sau khi tớ chảy máu thì được đưa vào phòng cấp cứu kịp thời, cho nên bảo vệ được đứa trẻ, nhưng vừa rồi Phàm đã tới phòng bệnh của tớ, lần nữa cảnh cáo tớ, kêu tớ bỏ đứa trẻ, tớ thật sự...”
Giọng nói của cô ấy lần nữa trở nên nghẹn ngào.
Trong lòng Tống Vy cũng rất không biết có cảm giác gì: “Phàm anh ta sao có thể như vậy!”
“Vy Vy, cậu không biết, lúc đó khi Phàm nói những lời đó, trong lòng tớ thật sự như dao cứa.”
“Tớ biết.”
Bị người mình yêu nói không xứng sinh con cho anh ta, hơn nữa còn bị cưỡng ép mang đi bỏ đứa trẻ, trong lòng sao có thể không đau.
Nếu đổi lại là cô, Đường Hạo Tuấn nếu đối xử với cô như vậy, trong lòng cô cũng sẽ như vậy.
“Vy Vy, tớ thật sự không biết phải làm sao nữa.” Giang Hạ ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng: “Phàm là chắc chắn muốn bỏ đứa trẻ này, mà tớ không đấu lại anh ấy, cho nên tớ không biết cứ như này, đứa trẻ này còn có thể ở trong bụng của tớ bao nhiêu lâu nữa, Vy Vy, cậu nói xem tớ phải làm sao?”
Phải làm sao...
Trong mắt Tống Vy cũng hiện ra sự mờ mịt.
Bởi vì cô cũng không biết, loại chuyện này phải làm sao!