Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1192




Trẻ con tư tưởng ngây thơ, không có khả năng suy nghĩ, bình thường đều là người lớn nói gì thì tin cái đó.

Cho nên nghe thấy Đường Hạo Tuấn nói như vậy, đương nhiên là tin Tống Vy thật sự vì đợi bọn họ quá lâu mới mệt.

Điều này khiến trong lòng Tống Dĩnh Nhi dấy lên sự áy náy nhỏ bé: “Đều tại Dĩnh Nhi, nếu Dĩnh Nhi xuống máy bay không nôn thì mẹ sẽ không đợi lâu như vậy.”

Thấy dáng vẻ tự trách của cô bé, trong lòng Đường Hạo Tuấn ít nhiều có chút chột dạ.

Dù sao đây không phải là lỗi của cô bé, mà là của anh.

Cho nên bây giờ cô bé nhận lỗi ở trên người, gánh tội thay cho người ba như anh, cho nên người ba như anh ít nhiều có một chút không chịu trách nhiệm.

“Dĩnh Nhi.” Đường Hạo Tuấn cúi người, vuốt nhẹ tóc của Tống Dĩnh Nhi, dịu dàng nói: “Chuyện này không phải lỗi của con, là lỗi của ba.”

“Là lỗi của ba sao?” Tống Dĩnh Nhi mờ mịt nghẹo cái đầu nhỏ, có chút mù mờ.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Phải, là lỗi của ba, là ba không có chăm sóc tốt cho hai đứa, cho nên mới khiến con bị cảm, khiến mẹ đợi lâu.”

“Không trách ba.” Tống Dĩnh Nhi ôm tay của anh: “Là bản thân Dĩnh Nhi buổi tối đi ngủ không nghe lời, muốn đạp chăn, cho nên không trách ba.”



“Thật sự không trách ba sao?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô bé

Cô bé gật đầu: “Thật ạ.”

Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Vậy được, nếu Dĩnh Nhi không trách ba không chăm sóc tốt cho con, khiến con bị cảm, vậy Dĩnh Nhi cũng đừng trách mình có được không? Bị cảm không phải là lỗi của Dĩnh Nhi, Dĩnh Nhi ngủ rồi, cũng không biết mình sẽ đạp chăn, cho nên Dĩnh Nhi cũng đừng trách mình, có được không?”

“Dạ.” Tống Dĩnh Nhi mỉm cười rồi gật đầu: “Được ạ.”

“Vậy thì tốt.” Đường Hạo Tuấn hôn mặt của con gái một cái.

Đương nhiên, Tống Hải Dương anh cũng hôn một cái.

Đều là con trai con gái của anh, anh sẽ không thiên vị ai cả.

Cả quá trình Trần Châu Ánh tận mắt nhìn Đường Hạo Tuấn dỗ trẻ con, cô ấy tặc lưỡi nói: “Thật không nhìn ra, sếp Đường còn khá biết trông con.”

“Con của tôi, tôi đương nhiên biết trông rồi.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng lườm xéo cô ấy.

Tóm lại chuyện này, không trách anh, không trách Dĩnh Nhi, muốn trách thì trách người phụ nữ này.

Không có chuyện gì thì nói linh tinh gì chứ?

Nếu không phải vì lời của cô ấy, gợi lên lòng tò mò của Dĩnh Nhi, Dĩnh Nhi sao lại tự trách?

Trần Châu Ánh đọc hiểu cách nghĩ của Đường Hạo Tuấn, cô ấy chột dạ nhìn sang chỗ khác, biểu thị mình cái gì cũng không biết.

Đường Hạo Tuấn cũng lười để ý cô ấy, ôm Dĩnh Nhi, dắt tay của Tống Hải Dương, đứng dậy đi về phía phòng ăn, chuẩn bị đi ăn sáng.

Tuy hai đứa trẻ đã ăn sáng rồi, nhưng không cản trở anh cho hai đứa trẻ ăn thêm một chút.

Dù sao anh không muốn để hai đứa trẻ ở chung một chỗ với người phụ nữ này.

Ai biết người phụ nữ này liệu có nói một số lời kỳ quặc, khơi dậy sự tò mò của hai đứa trẻ hay không.

Đến 11 giờ trưa, Tống Vy cuối cùng cũng mở mắt ra, tỉnh dậy.

Nhìn ga giường hỗn độn và cả người tràn ngập dấu vết ám muội, khóe môi của cô không khỏi giật giật, những ký ức điên cuồng đêm qua lập tức trào lên toàn bộ, rất rõ ràng, khiến mặt của người ta cũng trở nên đỏ bừng.

Bởi vì đêm qua quá điên cuồng, trên sàn, trên sô pha, bàn trang điểm... đều để lại dấu vết của cô và Đường Hạo Tuấn.

Cô trước giờ không biết mình vậy mà cũng có một mặt cuồng dã như vậy.

Nghĩ tới mình đêm qua chủ động nhiệt tình như vậy, Tống Vy cúi đầu xuống, che mặt lại, xấu hổ rên lên: “Ưm...”

Đó thật sự là cô sao?

Cô hoàn toàn không dám tin, đêm qua người đó là cô.

Quả nhiên sắp tròn 30 thì trở nên càng phóng khoáng hơn rồi!

Khi Tống Vy đang rất xấu hổ che mặt lại, cửa phòng được người khác gõ.

Tống Vy giống như một con mèo bị kinh sợ, vội vàng bỏ tay khỏi mặt, sau đó kéo chăn lên, giấu mình vào trong, chỉ lộ ra hai con mắt, nhìn về phía cửa phòng: “Ai?”

Cô vừa mở miệng mới phát hiện giọng nói rất khô khốc khàn đặc, nhưng không khó nghe.

Không những không khó nghe, thậm chí còn lộ ra vẻ phong tình khác biệt.

Người ngoài cửa là Trần Châu Ánh, nghe thấy giọng nói này của Tống Vy, trên mặt nở nụ cười gian manh: “Là tớ, Vy Vy, tớ có thể vào không?”

Vào sao?

Tống Vy cúi đầu nhìn mình không mặc gì, vội vàng đáp: “Không được.”

Cô chưa mặc quần áo, hơn nữa phòng còn loạn như vậy, sao có thể để người khác đi vào.

Trần Châu Ánh ở ngoài cửa cười càng thêm thích thú.

Cô ấy vốn không định đi vào, nói như vậy chỉ là muốn chọc Tống Vy mà thôi.

Bây giờ nghe thấy phản ứng của Tống Vy, mục đích đã đạt được rồi nên không trêu tiếp nữa, mở miệng nghiêm túc đáp: “Được, vậy tớ không vào, Vy Vy cậu mau sửa soạn đi, còn không xuống ăn cơm, lát nữa đi tới hội quán tổ chức cuộc thi sẽ đến muộn đấy.”

“Hội quán tổ chức cuộc thi!” Nghe thấy 6 chữ này, giọng nói của Tống Vy lập tức tăng cao, cô trực tiếp lật chăn xuống giường.

Nhưng do cơ thể thật sự không được, cộng thêm còn chưa ăn cơm, cơ thể mềm nhũn, không có sức.

Cho nên chân của cô vừa chạm đất, chưa đứng vững, trực tiếp ngã ra sàn.

Có điều may mà trên sàn có trải thảm dày, cô ngã xuống cũng không đau, vội vàng vịn vào mép giường đứng dậy: “Xong rồi xong rồi, tớ quên mất hôm nay còn có công việc, tớ...”

Trần Châu Ánh ở ngoài cửa còn tưởng xảy ra chuyện gì, nghe thấy lời này của cô thì dở khóc dở cười mà trợn mắt: “Vy Vy cậu đừng gấp, công việc buổi sáng đã được sếp Đường đẩy xuống buổi chiều rồi, nếu không tớ lúc này sao có thể còn ở đây gọi cậu, chuyện này sếp Đường không nói với cậu sao?”

Nghe vậy, Tống Vy cầm áo ngủ, động tác chuẩn bị mặc vào khựng lại, cả người đều ngây ra.

Cái gì?

Công việc đẩy xuống buổi chiều sao?

Vậy nói như thế, cô không cần gấp gáp rồi sao?

Tống Vy phản ứng lại kịp lập tức thở phào, sau đó đặt mông ngồi ở trên giường, vừa tức vừa buồn cười: “Không có, anh ấy không nói với tớ, tớ cũng không biết chuyện này.”

Trần Châu Ánh bĩu môi: “Vậy xem ra sếp Đường là sau khi đêm qua cậu ngủ rồi mới sắp xếp, có điều sếp Đường cũng là làm việc không chu đáo, cũng không biết để lại lời nhắn gì cho cậu, nếu không sẽ khiến người ta lo chết.”

Tống Vy gật đầu tán đồng: “Cậu nói không sai.”

Vừa rồi cô suýt nữa vội chết rồi.

Nếu truyền ra ngoài, giám khảo như cô vậy mà đi muộn một buổi sáng, độ tin cậy của cô ở giới thiết kế đương nhiên sẽ biến mất quá nửa.

Sau này trong giới muốn hợp tác với cô đều phải suy nghĩ xem cô có đúng giờ hay không.

“Được rồi Vy Vy, cậu mau chóng ra ngoài, phải ăn trưa rồi.” Trần Châu Ánh gõ cửa rồi nói.

Tống Vy ừ một tiếng: “Tớ biết rồi, cậu xuống trước đi, tớ một lát nữa sẽ xuống.”

“Được.” Trần Châu Ánh nói xong thì xoay người rời đi.

Tống Vy mặc lại áo ngủ vừa rồi chưa mặc xong vào, sau đó sắp xếp lại ga giường, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát sàn, mở cửa sổ sát sàn ra.

Đứng ở trước cửa sổ sát sàn, cô vặn cổ, vặn eo, hít thở một lúc bầu không khí trong lành rồi xoay người đi vào phòng tắm.

Đợi khi tắm rửa xong, thay quần áo sửa soạn đi ra thì đã sắp 12 giờ rồi.

Tống Vy mở cửa phòng đi ra, vừa hay nhìn thấy người giúp việc đang lau lan can ở tầng 2.

Cô đi tới nói: “Lát nữa dọn dẹp phòng một chút.”

“Được thưa bà chủ.” Người giúp việc cung kính đáp một tiếng.

Tống Vy xoay người đi xuống tầng, Trần Châu Ánh đang ngồi ở trong phòng khách nói chuyện điện thoại.

Cũng không biết đầu bên kia là ai, cô ấy cười rất vui vẻ.

Tống Vy nhướn mày, xem ra cô ấy đây là có chuyện gì đó rồi.

“Vy Vy, cậu xuống rồi à.” Trần Châu Ánh cũng nhìn thấy Tống Vy, vẫy tay với Tống Vy.

Tống Vy mỉm cười.

Trần Châu Ánh nói một tiếng với đầu bên kia điện thoại, sau đó cúp máy.

Tống Vy rót ly nước cho mình, tò mò hỏi: “Sao không nói chuyện tiếp?”