Đương nhiên, ghen vẫn có.
Bởi vì so với hai đứa trẻ, anh càng xem trọng cô hơn.
Cho nên điểm này, nhận thức của anh và cô là khác nhau.
Bởi vì đứa trẻ không phải sinh ra từ trong cơ thể của anh, tuy anh yêu con, nhưng ở mặt tình cảm, tuyệt đối không thể hơn được tình cảm cô dành cho con.
So với con, vị trí của cô ở trong lòng anh ngược lại nặng hơn.
Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn khẽ đẩy Tống Vy ra, sau đó ở trong ánh mắt nghi hoặc của Tống Vy, nâng cằm của cô lên, hôn cô.
Anh hôn rất dùng sức, cũng rất bá đạo cường thế, chắc là muốn biểu hiện điểm quan trọng hơn của cô ở sâu trong lòng mình.
Tống Vy không ngờ Đường Hạo Tuấn lại đột nhiên làm vậy, cả người đều sững ra.
Sau khi phản ứng lại, thấy Trần Châu Ánh cười gian manh, và Trình Hiệp che mắt của hai đứa trẻ lại, còn có mấy vệ sĩ, cả gương mặt của cô gần như đỏ bừng.
“Ưm...” Tống Vy vội đẩy anh, muốn đẩy anh ra.
Nhưng anh ôm cô rất chặt, căn bản không thể đẩy ra.
Tống Vy hết cách, chỉ có thể giơ tay, để ở eo của anh, dùng sức véo vào thịt non ở eo của anh.
Anh ăn đau, lúc này mới buông Tống Vy ra, sau đó nhìn cô với ánh mắt ai oán, rõ ràng có chút không vui cô sao lại véo anh.
Tống Vy lùi lại một bước, sờ đôi môi đỏ của mình, không khách khí mà lườm anh: “Anh nói em tại sao, nơi này đông nhiều người như vậy, anh không sợ bọn họ cười chê sao?”
“Bọn họ dám cười chê sao?” Ánh mắt lạnh băng của Đường Hạo Tuấn quét qua đám người Trình Hiệp Trần Châu Ánh và vệ sĩ.
Hình như là đang hỏi, các người dám cười chê sao?
Nói đùa chứ, bọn họ sao dám!
Tiền lương còn muốn hay không?
Đám người Trình Hiệp lắc đầu liên tiếp, biểu thị không dám cười chê.
Đường Hạo Tuấn lúc này mới hài lòng thu hồi ánh mắt, nhìn sang Tống Vy: “Không ai cười chê.”
Khóe miệng của Tống Vy giật giật: “Anh như vậy, bọn họ đương nhiên không dám, bỏ đi bỏ đi, chúng ta đi trước thôi, chặn ở đây không tốt, lát nữa còn có người đi ra.”
“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn nắm tay của Tống Vy, đi ở trước mặt.
Trình Hiệp cũng buông mắt của hai đứa trẻ ra, một trái một phải dắt tay hai đứa trẻ, đi ở đằng sau hai người.
Hết cách, cặp ba mẹ này chỉ mải ân ái, chuyện chăm sóc hai đứa trẻ, đương nhiên rơi vào người của đứa thuộc hạ như anh ta.
Nhóm mấy người đi ra bên ngoài sân bay, rất nhanh đã lên xe, chạy về biệt thự.
Sau khi tới biệt thự, Trần Châu Ánh thì chơi biến mất.
Theo lời của cô ấy là nói, đó chính là một nhà bốn người bọn họ cần không gian, cái bóng đèn như cô ấy, FA gì đó, vẫn là đừng ở lại ăn các loại cơm chó thì hơn, nếu không người mệt lòng là chính mình, còn không bằng ra ngoài đi chơi.
Mà Đường Hạo Tuấn đối với sự biết điều của Trần Châu Ánh, rõ ràng rất hài lòng.
“Mẹ, con đói rồi.” Lúc này, Tống Dĩnh Nhi ngồi ở trên sô pha, sờ cái bụng nhỏ, vô cùng đáng thương nói.
Tống Vy đi tới, xoa đầu của cô: “Đói rồi à, vậy được, mẹ bảo nhà bếp làm cơm, lát nữa thì có thể ăn rồi, nhịn một chút được chứ?”
“Dạ.” Tống Dĩnh Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
“Ngoan lắm.” Tống Vy mỉm cười, sau đó lấy ra bánh quy, đưa cho hai đứa trẻ, bảo chúng ăn lót dạ.
Sau đó, Tống Vy rót ly trà cho Đường Hạo Tuấn: “Đúng rồi, em trước đó ở sân bay, nghe thấy máy bay đã hạ cánh rồi, sao các anh lâu như vậy mới ra ngoài?”
Theo lý mà nói, máy bay hạ cánh, nhiều nhất mười mấy phút thì bọn họ có thể ra ngoài rồi, dù sao đâu phải là đi đợi hành lý gì đó đâu.
Tuy cô đợi hơn 20 phút, bọn họ cũng chưa ra.
Cho nên cô rất lo lắng cho ba ba con bọn họ, có phải là xảy ra chuyện gì không.
Đường Hạo Tuấn nhìn ra sự lo lắng trong mắt Tống Vy, nhận lấy ly trà uống một ngụm nước rồi nói: “Dĩnh Nhi có hơi cảm, cho nên ở trên máy bay có hơi say máy bay, sau khi tỉnh lại xuống máy bay thì nôn, cho nên mang con bé đi xử lý một chút, lúc này mới chậm trễ một chút thời gian.”
“Cảm rồi nôn rồi?” Tống Vy nghe thấy lời này, vội vàng đi kiểm tra tình trạng của Tống Dĩnh Nhi: “Dĩnh Nhi, nói cho mẹ biết, bây giờ có phải còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Nếu phải thì cô lập tức gọi bác sĩ tới.
Tống Dĩnh Nhi lắc đầu: “Đã không sao rồi mẹ, Dĩnh Nhi khỏe ạ.”
Cô bé vỗ cái ngực nhỏ của mình, biểu thị mình không sao.
Tống Vy nhìn cẩn thận cô bé một lúc, xác nhận tinh thần của cô bé còn khá tốt, trên mặt cũng không nhìn ra bị cảm, lúc này mới thở phào: “Không sao thì tốt, dọa chết mẹ rồi.”
“Xin lỗi mẹ.” Tống Dĩnh Nhi áy náy xin lỗi.
Tống Vy sờ trán của cô bé, phát hiện quả thật không có triệu chứng sốt gì đó, trái tim mới hoàn toàn quay về vị trí cũ: “Không sao, có điều bị cảm rồi, sao không nói với mẹ ở trong điện thoại?”
“Mẹ đang làm việc, đã rất mệt rồi, Dĩnh Nhi không muốn mẹ lo lắng.” Cô bé hiểu chuyện nói: “Hơn nữa ba còn ở bên mà, Dĩnh Nhi bị cảm, ba rất lo lắng, tối qua ở bên Dĩnh Nhi cả buổi tối, đúng không ba?”
Cô bé nhìn sang Đường Hạo Tuấn.
Tống Hải Dương cũng gật đầu liên tục: “Con làm chứng, vì con cũng có mặt.”
“Yên tâm đi, Dĩnh Nhi chỉ là buổi tối đi ngủ đạp chăn ra rồi bị lạnh, cho nên mới bị cảm nhẹ, không tới hai ngày thì sẽ khỏi.” Đường Hạo Tuấn vỗ tay của Tống Vy, ý bảo cô đừng lo lắng.
Tống Vy mỉm cười: “Em biết, trạng thái tinh thần của Dĩnh Nhi không tệ, nhìn ra được rất nhanh sẽ hồi phục.”
“Ừm.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Lúc này, người giúp việc của biệt thự đi tới: “Bà chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, có thể tới phòng ăn dùng bữa rồi.”
“Được, cô qua đó sắp xếp trước đi.” Tống Vy nói với người giúp việc.
Người giúp việc đáp một tiếng, xoay người rời đi.
Tống Vy đứng dậy: “Đi, đi ăn cơm.’
Cô lấy đồ ăn vặt trong tay của hai đứa trẻ đi, để lên bàn trà, sau đó bế hai đứa trẻ xuống sô pha, vỗ cái mông nhỏ của chúng: “Được rồi, ăn cơm.”
“Được ạ, ăn cơm thôi.” Hai đứa trẻ vui vẻ nắm tay nhau, chạy về phía người giúp việc đi.
Tống Vy đứng tại chỗ nhìn bóng lưng vui vẻ hoạt bát của hai đứa trẻ, trong lòng vừa vui vừa có chút chua xót: “Khi nào An An mới giống với Hải Dương Dĩnh Nhi, chạy nhảy hoạt bát như vậy.”
“Sẽ.” Đường Hạo Tuấn đứng ở bên cạnh cô, cùng với cô nhìn bóng lưng của hai đứa trẻ: “Chúng ta có tiền, có thể mời chuyên gia dinh dưỡng tốt nhất cho An An, chăm sóc sức khỏe của An An, cho dù cuối cùng thể trạng của An An vẫn không thể giống người bình thường, nhưng ít nhất sẽ không sinh bệnh, chạy nhảy chậm, cũng là có thể.”
Được anh nói như vậy, trong lòng Tống Vy được an ủi không ít.
Đường Hạo Tuấn ôm eo của cô: “Được rồi, đi thôi, ăn cơm.”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu.
Hai vợ chồng đi về phía hai đứa trẻ rời đi, đi tới phòng ăn dùng bữa.
Sau khi dùng bữa xong, thời gian cũng gần 12 giờ rồi.
Hai đứa trẻ rất ít khi thức khuya, lúc này đã rất buồn ngủ, đứa nào cũng ngặt nghẹo.
Tống Vy nhìn mà rất buồn cười, cô và Đường Hạo Tuấn một người bế một đứa, bế về phòng để.
Đợi khi hai đứa trẻ hoàn toàn ngủ ở trên giường, Tống Vy cũng ngáp, có chút muốn đi ngủ rồi.
Nhưng về tới phòng, sau khi Đường Hạo Tuấn đóng cửa lại thì đột nhiên ôm cô từ phía sau.
Cơ thể của Tống Vy chợt sững ra, phản ứng được là anh, lại lần nữa thả lỏng: “Sao vậy?”
Cô mỉm cười hỏi.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu cắn tai của cô: “Vợ à, ở bên hai đứa trẻ lâu như vậy rồi, cũng nên ở bên anh rồi nhỉ?”
Tống Vy trợn to mắt, cả người lập tức tỉnh táo: “Anh chắc không phải muốn...
Đường Hạo Tuấn cười nhỏ một tiếng, rõ ràng là ý này.
Tống Vy vội lắc đầu, đồng thời cũng tách tay của anh ra, muốn lấy tay của anh ra khỏi eo của cô: “Không được không được, anh ngồi máy bay lâu như vậy, không mệt sao?”
“Trên máy bay đã nghỉ ngơi rồi, không mệt.” Môi của Đường Hạo Tuấn dịch xuống, từ dái tai, di chuyển tới cổ.