Đường Hạo Tuấn nghe thấy giọng nói vui vẻ của vợ mình, cuối cùng nỗi lo trong lòng cũng đã được buông xuống: “Anh còn tưởng là em không thích sự sắp xếp của anh.”
“Đâu có đâu, em thích lắm.” Tống Vy lắc đầu cười nhẹ.
Đường Hạo Tuấn hếch cằm: “Thích là được rồi, có bạn ở cùng em, em sẽ không cô đơn như thế nữa, anh cũng yên tâm hơn.”
“Vâng, cảm ơn chồng.” Tống Vy để điện thoại di động trước mặt, hôn gió một cái.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Em đây là... đang hôn anh?”
“Đúng rồi đó, chỉ là chúng ta không ở bên nhau, cho nên em không hôn anh được, chỉ có thể dùng cách này để hôn thôi.” Tống Vy tiếc nuối rũ vai.
Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Cách này cũng không tệ, lại hôn cái nữa đi.”
“Hả?” Tống Vy ngẩn người: “Lại hôn thêm cái nữa?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đúng vậy, anh thích âm thanh mà em vừa mới hôn anh, cho nên lại làm lại lần nữa đi.”
“Không được đâu, đừng có làm khó em.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy liền đỏ lên.
Lúc nãy hôn hôn anh là cô tự nguyện, hơn nữa đó là hành động tự nhiên của một tình yêu sâu sắc.
Nhưng mà nếu như ai đưa ra yêu cầu này với cô, đối với cô mà nói, cô cảm thấy rất xấu hổ, cảm thấy ngại ngùng.
“Cái gì mà làm khó chứ, anh là chồng của em, chẳng lẽ đây là chuyện không nên à?” Đường Hạo Tuấn giả vờ không vui.
Tống Vy khoác tay: “Không có, chỉ là..."
“Được rồi, hôn anh trước đi, những cái khác để một lát nữa rồi nói, nhanh lên, anh phải họp rồi.” Đường Hạo Tuấn hối cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy đỏ như quả cà chua, cuối cùng cô vẫn không thể chống cự được yêu cầu của người đàn ông, lại hôn anh thêm một chút: “Được chưa hả?”
Lúc này, Đường Hạo Tuấn mới hài lòng mỉm cười: “Được rồi, nhưng mà thêm mấy cái nữa cũng..."
“Anh nghĩ hay quá đó.” Tống Vy liếc mắt đánh gãy lời anh.
Anh yêu cầu một lần đã khiến cô xấu hổ lắm rồi.
Thế mà anh còn muốn thêm mấy lần, làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy?
Đường Hạo Tuấn cũng biết nếu kêu cô làm thêm mấy lần sẽ khiến cho cô mất vui, cho nên cũng không yêu cầu cô, nhẹ giọng cười nói: “Được rồi, bên anh còn có một cuộc họp, tối nay sẽ liên lạc với em sau.”
“Anh làm xong rồi về nhà sớm nha, đừng để mình quá mệt mỏi.” Tống Vy nhẹ gật đầu, dịu dàng đáp lời.
Trong mắt Đường Hạo Tuấn lóe lên một tia ấm áp: “Anh biết rồi.”
Nói dứt lời, anh liền cúp điện thoại.
Mà Tống Vy cũng chầm chậm bỏ điện thoại xuống.
Lúc này, Trần Châu Ánh vịn lan can bước xuống từ trên lầu, khắp gương mặt đều là nụ cười trêu trêu chọc: “Chồng, chụt chụt.”
Cô ấy chu miệng làm một động tác hôn về phía Tống Vy.
Sau khi Tống Vy hiểu ra cô ấy muốn làm cái gì, nét đỏ ửng trên mặt vừa mới tản đi, lúc này lại phừng lên một lần nữa, thậm chí còn đỏ hơn lúc nãy: “Châu Ánh, cậu... cậu nghe thấy rồi?”
Trần Châu Ánh che miệng cười: “Đương nhiên, cậu với sếp Đường nói chuyện lớn như thế, tớ không nghe mới là lạ đó.”
Nói đến đây, cô ấy tỏ vẻ buồn nôn mà run người: “Thật là, tớ nói chứ, hai người đã kết hôn lâu lắm rồi, vậy mà còn dính nhau như thế, nói chuyện điện thoại cũng không quên hôn đối phương, đúng là tớ nghe thấy mà nổi cả da gà.”
Cô xoa xoa hai tay.
Tống Vy nắm tay xoa xoa mặt, muốn dùng mu bàn tay để hạ nhiệt độ trên mặt mình: “Sao vậy, ghen tị à?”
“Là hâm mộ đó.” Trần Châu Ánh ngồi xuống ghế, nhẹ gật đầu rồi trả lời: “Dù sao thì mọi người có thể nhìn thấy tình cảm của cậu và sếp Đường rất rõ ràng, nói thật là tớ chưa từng thấy đôi vợ chồng nào ân ái như hai người, cũng chưa từng thấy có người đàn ông nào chung tình như sếp Đường. Cho nên, đúng là tớ rất ghen tị, tớ cũng hi vọng mình có thể tìm được một người đàn ông tốt bụng, đối xử với tớ thật lòng giống như sếp Đường.”
Tống Vy nghe thấy lời này của cô ấy, nắm tay nhỏ đặt lên vai cô ấy rồi nhẹ nhàng an ủi: “Yên tâm đi Châu Ánh, sẽ tìm được mà.”
“Ai mà biết được.” Trần Châu Ánh buông tay ra: “Tớ chỉ hi vọng có thể tìm được thôi, nhưng mà cụ thể có tìm được hay không thì tớ cũng không để ý cho lắm, dù sao thì ai mà nói chắc được chuyện duyên phận, duyên tới, tớ thản nhiên tiếp nhận, duyên phận không tới, vậy tớ lặng lẽ chờ. Có lẽ cuối cùng duyên phận của tớ sẽ không hoàn mỹ như sếp Đường, nhưng tớ vẫn sẽ nhận.”
Nói xong, cô ấy còn khẽ cười, trong mắt bừng lên ánh sáng.
Tống Vy nhìn cô ấy: “Xem ra cậu nghĩ rất thoáng.”
“Đương nhiên là phải nghĩ thoáng rồi, dù sao thì tớ cũng không phải là não yêu đương, so với tình yêu, thật ra thì tớ coi trọng sự nghiệp hơn, tình yêu điểm tô thêm màu sắc cho sự nghiệp, đương nhiên tớ cũng không có nói là tình yêu không quan trọng. Cho nên, tôn chỉ của tớ là tình yêu và sự nghiệp, tớ đều muốn hết.” Trần Châu Ánh nắm chặt tay, tự nhủ trong lòng.
Tống Vy vỗ vỗ mu bàn tay của cô: “Nghĩ vậy là tốt rồi, tình yêu và sự nghiệp đều không thể bỏ lỡ.”
“Đúng đúng.” Trần Châu Ánh gật đầu.
Tống Vy lấy tay ra: “Được rồi Châu Ánh, không nói tới những chuyện này nữa, chúng ta tìm hiểu đối thủ dự thi đi. Lúc tớ trên máy bay, bên phía ban tổ chức đã gửi thông tin thí sinh tới rồi đó.”
“Được rồi, đi thôi.” Trần Châu Ánh đặt ly nước ở trong tay xuống rồi đứng dậy.
Hai người sánh vai đi lên lầu, vào trong thư phòng xem thông tin thí sinh.
Có rất nhiều người tham gia cuộc thi lần này, đều là những nhà thiết kế nổi tiếng trẻ tuổi đến từ các quốc gia ở châu Á, cho nên mỗi một quốc gia đều có mấy người đến tham gia, thậm chí còn có mười mấy hai mươi người.
Nói tóm lại là thí sinh dự thi lần này đạt đến con số hơn hai trăm người, còn nhiều hơn cuộc thi quốc tế mà bọn họ đã tham gia.
Tống Vy và Trần Châu Ánh lật xem từng tờ, hiểu rõ những thí sinh này đến từ quốc gia nào, còn am hiểu phong cách của bọn họ.
Bởi vì trong nửa cuộc thi sau, những thí sinh này sẽ được phân nhóm, phân thành người hỗ trợ cho ban giám khảo.
Nói cách khác, bọn họ không chỉ là ban giám khảo mà còn là người cố vấn, phải chỉ dạy cho những nhà thiết kế đó.
Đến lúc đó, thí sinh sẽ chia làm mấy nhóm mà bọn họ chính là người cố vấn mỗi một nhóm, sau đó mỗi nhóm tiến hành thi đấu với nhau.
Có thể nói đây không chỉ là cuộc thi giữa thí sinh với nhau, mà còn là cuộc tranh tài giữa các người cố vấn.
Người cố vấn sẽ bị loại nếu nhóm của người đó bị loại, cuối cùng chỉ có thể làm ban giám khảo, không thể tiếp tục làm người cố vấn nữa.
Các cố vấn viên thăng cấp cùng với nhóm mình sẽ có xuất vào vòng chung kết, người chiến thắng sẽ là nhà thiết kế của thế vận hội lần này.
Cho nên, chắc chắn là hiện tại không chỉ có hai người bọn họ muốn hiểu rõ thí sinh, mà những giám khảo khác cũng đang tìm hiểu, bởi vì bọn họ muốn chọn ra những thí sinh ưu tú nhất, tìm cơ hội để kéo họ vào nhóm của mình.
“Thí sinh này giỏi nè, cô ta đã giành được một số giải thưởng thiết kế ở quốc gia bọn họ.” Trần Châu Ánh chỉ vào tài liệu rồi nói.
Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn: “Đúng là không tệ.”
“Có đúng không, đến lúc đó chúng ta làm quen trước, sau đó đợi đến lúc chia nhóm thì để cô ta lựa chọn chúng ta.” Trần Châu Ánh nói.
Tống Vy có chút dao động.
Dù sao thì chọn được thí sinh tốt, tỉ lệ cố vấn viên không bị loại cũng cao hơn nhiều.
Cho nên, trong khoảng thời gian này chắc chắn có rất nhiều ban giám khảo nghĩ cách để lôi kéo thí sinh.
Vì thế mà suy nghĩ này của Trần Châu Ánh cũng không có gì bất ngờ.
Nhưng mà cuối cùng, Tống Vy vẫn từ chối, cô lắc đầu: “Hay là thôi đi, làm quen với thí sinh không phải là một cách làm tốt, nếu như có người muốn kiếm chuyện với chúng ta, nói là chúng ta hối lộ thí sinh thì không hay đâu. Cậu cũng biết rồi đó, chúng ta không thể đoán được lòng người mà.”
Trần Châu Ánh nghe cô nói vậy thì cảm thấy cũng có đạo lý, cuối cùng nhẹ gật đầu: “Cậu nói cũng đúng, là do tớ quên mất. Trước kia lúc thầy tớ còn trẻ đã gặp phải chuyện này rồi, trước khi chia nhóm có quen với một thí sinh, muốn lôi kéo người đó vào nhóm mình, kết quả là cái người thí sinh đó cắn ngược lại thầy tớ, nói là thầy tớ đưa tiền cho cô ta, còn đảm bảo cô ta có thể vào vòng trong.”
Nói đến đây, Trần Châu Ánh nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu: “Cuối cùng, nếu như không phải thầy tớ đưa ra chứng cứ chứng minh mình không làm ra loại chuyện này thì có lẽ thầy tớ cũng sẽ không có được thành tựu như ngày hôm nay.”