“Được.” Tống Vy đáp lời.
Cuộc trò chuyện kết thúc, cô để điện thoại di động xuống, kích động siết chặt nắm đấm.
Thiết kế quần áo cho chính trị gia trên thế giới, thật là tốt quá.
Tống Vy sờ mặt mình, bởi vì kích động mà trở nên nóng bừng, thật lâu sau vẫn không có cách nào dịu lại.
Thẳng cho đến khi cánh cửa được người gõ vang, cô mới miễn cưỡng kìm nén sự kích động trong lòng, cô lên tiếng hỏi: “Ai vậy?”
“Mợ chủ, là tôi đây, mợ dậy rồi à?” Ở ngoài cửa, dì Vương cao giọng đáp lời.
Tống Vy vén chăn lên bước xuống giường: “Tôi dậy rồi.”
“Vậy thì nhanh nhanh đi xuống lầu ăn điểm tâm thôi.” Dì Vương nghe thấy lời cô thì cười nói.
Tống Vy gật đầu: “Được, một lát nữa sẽ xuống.”
Dì Vương quay người đi xuống lầu, cô duỗi lưng một cái rồi đi vào trong phòng tắm chuẩn bị rửa mặt.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô thay quần áo, trang điểm nhẹ, lúc này mới đi xuống lầu.
“Chào buổi sáng mợ chủ.” Dì Vương nhìn thấy Tống Vy đi xuống, cười chào hỏi.
Tống Vy lại lúng túng đáp lời: “Đã không còn sáng nữa dì Vương à, đã đến giữa trưa rồi.”
“Cái này có gì đâu chứ, vẫn chưa tới 12 giờ trưa mà, mợ chủ ăn chút đi.” Dì Vương kéo ghế ra cho cô.
Tống Vy bước qua ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa.
Đường Hạo Tuấn đã đến tập đoàn Đường thị từ sớm.
Mà hai đứa nhỏ, một đứa thì đến nhà trẻ, một đứa khác thì đến trường học tinh anh.
Đúng vậy, là trường học tinh anh.
Dĩnh Nhi không có trí thông minh yêu nghiệt như Hải Dương, cho nên bây giờ vẫn còn đang đi học ở trường mẫu giáo.
Còn Hải Dương thật sự quá thông minh, trước kia đã không đến trường mẫu giáo, mà là được Đường Hạo Tuấn sắp xếp cho đi học ở một trường học tinh anh, học tập tri thức về các phương diện khác nhau.
Trường học đó chuyên nhận trẻ em dưới mười sáu tuổi có trí thông minh cực kỳ cao.
Hải Dương vẫn còn nhỏ, mới có sáu tuổi, không thích hợp đến các trường học bình thường, cho nên trường học tinh anh này mới là nơi thích hợp nhất cho Hải Dương.
Hơn nữa, bản thân Hải Dương cũng rất yêu thích, Hải Dương nói rằng cậu không cần phải giống như trước kia, cứ giả vờ như là một đứa trẻ bình thường, ở trong trường mẫu giáo không thể tỏ ra mình quá thông minh, vậy sẽ đả kích làm những đứa trẻ khác đau lòng.
Nhưng mà ở trường học này, Hải Dương có thể thỏa thích thảo luận kiến thức về các phương diện khác nhau với bạn học, cũng không cần phải lo lắng hù dọa giáo viên, đả kích những người bạn học.
Cho nên, rõ ràng là Hải Dương vui vẻ hơn trước đó rất nhiều.
Trước kia lúc Hải Dương đi học ở trường mẫu giáo, cả ngày đều uể oải không thể vực dậy tinh thần, mà bây giờ rõ ràng tinh thần của Hải Dương tốt hơn nhiều.
Cho nên bắt đầu từ thời khắc đó, Tống Vy mới giật mình hiểu ra suy nghĩ muốn để Hải Dương đi học trường mẫu giáo, muốn cho Hải Dương có một tuổi thơ vui vẻ, đó là một suy nghĩ sai lầm.
Đối với một đứa trẻ thông minh lại biết mình muốn cái gì, chỉ có khi đứa trẻ ấy muốn làm cái gì nhất, cứ để cho nó vui vẻ là có thể để nó cảm thấy tuổi thơ của nó có ý nghĩa.
Còn kiểu áp đặt mang đến cho Hải Dương một tuổi thơ vui vẻ như cô đã nghĩ, thật ra là không đúng.
Không phải là tuổi thơ của mỗi một đứa trẻ đều giống nhau, đối với thiên tài mà nói, tuổi thơ cũng có một phong cách riêng.
Rất nhanh, ăn sáng xong xuôi, Tống Vy ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi một hồi rồi liền cầm lấy túi xách đi ra ngoài, lái xe đến công ty.
Đến công ty, Tống Vy nhìn thấy nhân viên đang tụm năm tụm ba nói cái gì đó, cô không khỏi tò mò: “Mọi người đang nói gì vậy?”
“Sếp Tống.” Nhìn thấy Tống Vy, nhân viên bị giật mình vội vàng tản ra, chào hỏi Tống Vy.
Tống Vy ừm một tiếng xem như là đáp lời, sau đó lại hỏi thêm: “Lúc nãy mọi người đang nói cái gì vậy, tôi nghe thấy mọi người nhắc tới Hạ, Hạ sao thế?”
Đám nhân viên nhìn nhau một hồi, cuối cùng có một nhân viên trong số đó mới đứng ra nói: “Là như thế này, hôm nay lúc phó giám đốc Giang đến đây, chúng tôi cảm thấy hình như là cô ấy có điểm gì đó không bình thường.”
“Có chỗ nào không bình thường?” Tống Vy tò mò nhìn vào phòng làm việc của Giang Hạ.
Nhân viên trả lời: “Cả buổi sáng phó giám đốc Giang không phải là đang gọi điện thoại thì là nói chuyện Zalo, trên mặt thỉnh thoảng còn treo nụ cười, chúng tôi đoán có phải là cô ấy đã yêu đương rồi không.”
Từ trước giờ đến giờ, Giang Hạ chưa từng bộc lộ dáng vẻ như mình thích ai đó.
Cùng với thái độ làm việc của Giang Hạ giống y hệt như là giáo viên chủ nhiệm, đám nhân viên bọn họ đều không tin rằng cô ấy có thể yêu ai.
Dù sao thì cũng không có người đàn ông nào có thể chịu được một người phụ nữ có tính tình này.
Nhưng mà ngày hôm nay Giang Hạ rất khác thường, hiển nhiên là cô đang rơi vào tình yêu, cho nên đối với đám nhân viên bọn họ mà nói, quả thật giống như nhìn thấy một chuyện hoàn toàn không có khả năng xảy ra, bọn họ vẫn kinh ngạc không thể nào bình tĩnh được.
Sau đó, bọn họ mới bắt đầu nghị luận xem Giang Hạ yêu ai, ai lại có thể chịu đựng được một Giang Hạ trong công việc và cuộc sống riêng tư như có hai nhân cách phân biệt.
“Hóa ra là đang nói chuyện này à, hình như là mọi người khá nhạy bén đó.” Tống Vy cười cười.
Nhân viên nghe thấy lời nói này của cô, kinh ngạc há hốc mồm: “Sếp Tống, nói như vậy, phó tổng giám đốc Giang thật sự thoát độc thân rồi?”
“Đúng vậy.” Tống Vy mỉm cười gật đầu.
Đám người xôn xao.
Lại là thật.
Thậm chí còn có nhân viên che mặt bật khóc: “Haiz, thảm quá đi, tôi thật sự thảm quá rồi, phó giám đốc Giang đã hết độc thân, thế mà tôi lại còn là một cô gái độc thân, hu hu..."
Tống Vy dở khóc dở cười lắc đầu, sau đó đi vào phòng làm việc của Giang Hạ.
“Hạ.” Cô gõ cửa phòng.
Rất nhanh, giọng nói Giang Hạ truyền ra từ trong phòng: “Vy Vy hả, vào đi.”
Tống Vy nghe thấy tiếng đáp lời, cô vặn chốt cửa, đẩy cửa vào: “Hạ, cậu đang làm gì vậy?”
“Hả, tớ đang phân loại tài liệu, có chuyện gì không vậy Vy Vy?” Giang Hạ ngẩng đầu lên hỏi.
Tống Vy bước qua: “Cũng không có chuyện gì đâu, chỉ là bên ngoài đang nghị luận về cậu kìa, cậu có biết không?”
“Nghị luận về tớ?” Động tác của Giang Hạ dừng lại, sau đó mông lung hỏi: “Bọn họ đang nghị luận gì về tớ vậy?”
Tống Vy cười khẽ: “Đương nhiên là chuyện cậu thoát kiếp độc thân.”
“Sao bọn họ biết được?” Giang Hạ kinh ngạc mở to mắt.
Tống Vy kéo cái ghế ra ngồi xuống: “Thì nhìn ra là được, từ sáng đến trưa cậu không gọi điện thoại thì là trò chuyện Zalo, còn cười khúc khích, ai cũng đều có thể thấy rõ là cậu đã yêu đương. Sao nào, cảm giác yêu đương với Tô Cẩm Thành như thế nào, tớ thấy hình như là cậu không còn mâu thuẫn như tối hôm qua nữa.”
Cô nhìn Giang Hạ.
Giang Hạ đẩy tài liệu qua một bên, rót cho cô một ly cà phê: “Đúng là không còn mâu thuẫn như hôm qua nữa, nhưng mà cũng không thể nói lòng tớ đã hoàn toàn chấp nhận Tô Cẩm Thành. Tô Cẩm Thành cũng biết là tớ cần có thời gian để thay đổi, cho nên lúc anh ấy tìm tớ nói chuyện cũng không trực tiếp làm ra hành động thân mật với tớ, mà là lo lắng cho tớ, lúc nói chuyện, anh ấy cũng cố gắng nói đến những chủ đề mà tớ thích, cho nên tớ mới cười.”
“Hóa ra là như vậy, nhưng mà dù sao thì một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu cậu, cái gì cũng nghe theo ý cậu, cậu nên đối xử công bằng với người ta, đừng có để người ta chủ động mãi, cậu cũng nên chủ động một chút.” Tống Vy nhấp một ngụm cà phê rồi nói.
Giang Hạ gật đầu: “Tớ biết rồi, tớ sẽ cố quên Kiều Phàm, thử yêu Tô Cẩm Thành.”
“Vậy là tốt rồi, à quên nữa, hai ngày nay cảm thấy như thế nào?” Ánh mắt Tống Vy rơi vào bụng cô ấy.
Giang Hạ đưa tay sờ bụng, trong mắt lóe lên một tia dịu dàng: “Nói thật thì không tốt cho lắm, cảm giác buồn nôn càng ngày càng tăng, có nhiều khi làm tớ không thể chịu đựng được, vì vậy mà tớ mới biết mang thai cực khổ như thế, nhưng mà nghĩ tới sau này có một đứa nhỏ gọi tớ là mẹ, tớ lại cảm thấy chẳng có gì mà mình không thể vượt qua.”
“Có thể nghĩ được như vậy là đã tốt lắm rồi, dù sao thì cậu một lòng muốn giữ lại đứa bé này, vậy thì cậu phải có trách nhiệm với nó, không thể bởi vì cảm giác khó chịu lúc mang thai mà cảm thấy hối hận. Tớ chỉ sợ cậu như thế thôi, bởi vì có rất nhiều người vừa mới làm mẹ, ban đầu bởi vì mang thai khó chịu mà muốn phá bỏ con mình, không phải là trước giờ không có chuyện đó.”
“Yên tâm đi, tớ không phải là người như vậy đâu.” Giang Hạ cười cười.
Tống Vy đáp lời, sau đó ánh mắt rơi vào đống tài liệu mà cô ấy đang sắp xếp: “Mấy bảng báo cáo này là từ khi nào vậy?”