Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1161




“Tớ đã hiểu rồi.” Giang Hạ ngoan ngoãn nghe lời.

Tống Vy gật đầu: “Hiểu là tốt, vẫn là câu nói đó, hãy thử chấp nhận Tô Cẩm Thành, phải nhận định rõ vị trí của mình, hiện tại cậu là bạn gái của Tô Cẩm Thành, vậy thì cậu phải dùng thân phận bạn gái mà đối xử với anh ta, đừng dùng thái độ là em gái nhà hàng xóm như trước kia. Đồng thời, lúc Tô Cẩm Thành có hành động thân mật với cậu, tớ hi vọng là cậu đừng từ chối, hãy đối xử công bằng với anh ta đi.”

Giang Hạ không lập tức đồng ý với cô ngay, mà là rũ mắt xuống, có chút do dự.

Sau khi do dự vài giây, dường như cô ấy đã quyết định điều gì đó, hít sâu một hơi rồi nói: “Được, tớ sẽ thử làm theo cậu, thử chấp nhận anh ấy.”

“Như vậy mới tốt chứ.” Tống Vy vui mừng nở nụ cười.

Giang Hạ cũng kéo kéo khóe môi nở nụ cười, sau đó còn muốn nói thêm gì đó, điện thoại lại có một cuộc gọi gọi tới.

Cô ấy lấy điện thoại di động xuống nhìn một chút, nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, trong mắt lóe lên một tia phức tạp.

Nhưng cuối cùng nhớ đến những lời mà Tống Vy vừa mới nói, mình cũng đã đồng ý, vẻ phức tạp trong mắt liền tiêu tán, trở nên kiên định hơn.



Một giây sau, cô đặt điện thoại di động bên tai: “Vy Vy, không thèm nói chuyện với cậu nữa, anh Cẩm Thành... à không, bạn trai Cẩm Thành gọi điện thoại đến rồi này, để tớ nghe điện thoại của anh ấy, có gì thì ngày mai chúng ta lại nói.”

“Được rồi, cậu nghe điện thoại đi.” Tống Vy gật đầu.

Giang Hạ cúp máy, nghe điện thoại của Tô Cẩm Thành.

Nhà họ Đường, trong nhà ăn.

Tống Vy cũng để điện thoại di động xuống, cô lại nở nụ cười với người đàn ông đang nhìn mình: “Hạ cảm thấy hối hận vì đã đồng ý hẹn hò với Tô Cẩm Thành, có lẽ là lúc đó Tô Cẩm Thành đã nói gì với cậu ấy, đúng lúc đã làm cậu ấy xúc động, cho nên mới nhất thời ấm đầu mà đồng ý. Nhưng mà sau khi tỉnh táo lại thì cảm thấy có hơi hối hận, cho nên mới gọi điện thoại cho em, cũng là muốn nghe ý kiến của em, em đã bảo cậu ấy thử chấp nhận Tô Cẩm Thành, cậu ấy vẫn đồng ý rồi.”

“Vốn dĩ là cô ta nên đồng ý, nếu không thì giống như là chơi đùa tình cảm của người khác, lấy tình cảm của Tô Cẩm Thành ra mua vui.” Đường Hạo Tuấn hớp một miếng canh rồi nói.

Tống Vy gật đầu: “Anh nói đúng, Hạ cũng biết điểm này, cho nên sau khi nghe em khuyên xong thì mới bỏ đi suy nghĩ thấy hối hận, nếu không thì cậu ấy căn bản cũng sẽ không gọi điện thoại cho em mà là trực tiếp liên lạc với Tô Cẩm Thành, nói chia tay với Tô Cẩm Thành. Nói trắng ra là cuộc điện thoại này chỉ là Hạ muốn tâm sự với em nỗi lòng của cậu ấy, đồng thời để em khuyên cậu ấy và Tô Cẩm Thành ở bên nhau, bởi vì có lời khuyên của em, cho dù Hạ có thấy hối hận thì cũng sẽ kiên trì tiếp tục ở bên cạnh Tô Cẩm Thành.”

“Nhưng mà nếu như sau này Giang Hạ mà không có tình cảm với Tô Cẩm Thành, bọn họ sẽ chia tay thôi.” Đường Hạo Tuấn nhẹ giọng nói.

Tống Vy đáp lời: “Đúng là như vậy, nhưng mà anh cũng nói là sau này rồi, đã là chuyện của sau này, vậy thì cứ để sau này rồi hẵng nói, sau khi bọn họ ở bên nhau trong một thời gian ngắn, nếu như vẫn không thích hợp, vậy thì đã nói rõ bọn họ thật sự không phải là người phù hợp của đối phương. Em tin tưởng là lúc đó dù Hạ có chia tay với Tô Cẩm Thành thì cũng sẽ không có oán hận, dù sao cũng đã thử rồi, không thích hợp thì là không thích hợp, Tô Cẩm Thành cũng chỉ có thể nghe theo số mệnh thôi.”

“Được rồi, không nói những chuyện này nữa, ăn cơm thôi, em cũng ăn chút đi.” Đường Hạo Tuấn cầm lấy đũa gấp một miếng thịt cá bỏ vào trong chén cô.

Tống Vy nhìn đồ ăn ở trong chén, miếng cá trắng trắng mềm mềm, là phần bụng cá mềm nhất, ngon nhất, đồng thời còn không có xương.

Là anh đặc biệt để lại cho cô.

Nếu không thì hai đứa bé đã ăn lâu rồi, làm gì còn nữa.

“Cảm ơn chồng.” Tống Vy cảm động nở nụ cười với Đường Hạo Tuấn, sau đó cầm lấy đũa gấp miếng cá ở trong chén bỏ vào miệng.

Ăn cơm xong, hai vợ chồng dỗ con, sau khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong rồi thì đi về phòng.

Cửa phòng vừa mới đóng lại, Đường Hạo Tuấn liền ôm lấy Tống Vy.

Tống Vy bị ôm đột ngột, cả người căng cứng, cô bị giật mình.

Nhưng mà rất nhanh, cô liền hồi hồn lại từ trong kinh ngạc, thân thể thả lỏng, quay đầu nhìn về phía người đàn ông ở đằng sau: “Sao đột nhiên lại ôm em?”

“Anh nhớ em.” Đường Hạo Tuấn dụi đầu vào bả vai cô, dùng trán cọ xát vào vai cô, giọng nói khàn đặc.

Tống Vy nhíu mày.

Nhớ cô hả?

Muốn cô thì có?

Tống Vy dở khóc dở cười lắc đầu: “Em vẫn còn chưa tắm đâu.”

“Làm xong rồi hẵng tắm.” Đường Hạo Tuấn thấy cô đã hiểu ý mình, đôi mắt anh chợt vụt sáng, sau đó trực tiếp cắn vào vành tai cô.

Vành tai cô mềm mại lành lạnh, anh ngậm vào miệng giống như là ăn một quả nho lạnh, cảm giác vô cùng tốt.

Mà Tống Vy bị anh cắn cắn lại hơi ngứa, cô nhịn không được mà rụt cổ: “Được rồi, Hạo Tuấn, đừng có cắn nữa.”

“Không muốn.” Làm sao Đường Hạo Tuấn có thể đồng ý.

Đã mấy ngày rồi anh không chạm vào cô.

Cuối cùng, Tống Vy vẫn không thể lay chuyển được người đàn ông, vẫn bị anh ôm lên giường.

Một trận đại chiến được kéo rèm che, thời gian chiến tranh dài dằng dặc, thẳng cho đến hơn nửa đêm mới hạ màn kết thúc.

Mọi thứ lắng lại.

Tống Vy mệt mỏi thở gấp, dựa vào lồng ngực của người đàn ông, mắt nhắm lại, dáng vẻ như nửa ngủ nửa tỉnh.

Mà Đường Hạo Tuấn thì nhẹ nhàng ôm cô, hai mắt mở to, đôi mắt tĩnh lặng nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Một lúc lâu sau, hô hấp Tống Vy dần dần bình ổn hơn, trở nên có quy luật.

Đường Hạo Tuấn cúi đầu xuống nhìn nhìn thấy cô đã ngủ, lại xoay người đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó vén chăn bước xuống giường, ôm cô đi vào phòng tắm.

Ngày hôm sau, lúc Tống Vy thức dậy, Đường Hạo Tuấn đã không còn ở đây nữa.

Cô sờ sào vào vị trí mà anh nằm, nơi đó đã lạnh như băng, chắc chắn là anh đã rời giường rất lâu.

Cũng không biết là anh đi lúc mấy giờ.

Tống Vy ngáp dài, sau đó duỗi cái lưng một cái, ngồi dậy từ trên giường rồi cầm điện thoại đặt trên đầu giường xem thời gian, mới phát hiện bây giờ đã mười giờ.

Cô dậy muộn như thế.

Hơn nữa, rõ ràng là điện thoại di động của cô hiển thị có mấy cuộc gọi nhỡ, vậy mà lại không thể đánh thức cô, thật là kỳ quái.

Tống Vy vội vàng xem xem có vấn đề gì, tại sao mình lại không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Cô kiểm tra một lát, lập tức hiểu nguyên nhân là sao, điện thoại di động của cô bị người ta bật chế độ im lặng.

Mà trong phòng chỉ có cô và Đường Hạo Tuấn, cô không làm, vậy thì cũng chỉ có Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy cạn lời, cô đoán được tại sao anh lại làm như vậy, chắc chắn là thấy cô vẫn còn đang ngủ, cộng thêm ngày hôm qua mệt mỏi quá độ nên anh muốn cô ngủ thêm một lúc, vì vậy mới đặt điện thoại sang chế độ im lặng.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Tống Vy nhìn mấy cuộc điện thoại, trong đó có hai cuộc là của Hạ gọi tới, còn kèm theo một tin nhắn hỏi sao cô vẫn còn chưa đến công ty.

Còn hai cuộc điện thoại khác là của Trần Châu Ánh gọi tới, cái còn lại là của bên sở cảnh sát.

Tống Vy gửi cho Giang Hạ một tin nhắn voice chat: “Xin lỗi nha Hạ, tối ngày hôm qua tớ ngủ trễ nên dậy muộn, chiều nay tớ sẽ đến công ty, có gì cần tớ ký tên hoặc là bản thiết kế cần sửa chữa thì cậu cứ để trong phòng làm việc tớ là được rồi.”

Gửi tin nhắn xong, Tống Vy bấm gọi cho sở cảnh sát.

Sáng sớm, sở cảnh sát gọi điện thoại cho cô, cô muốn biết là liên quan tới chuyện gì.

Rất nhanh, phía sở cảnh sát liền có người nghe điện thoại.

Tống Vy nói họ tên của mình, sở cảnh sát liền biết mục đích cô gọi tới là gì, bên kia trả lời: “Là như thế này cô Tống, vài ngày trước cô Giang Vân Khê tung tin đồn nhảm về cô trên máy bay, phía cảnh sát chúng tôi đã phán quyết tạm giam năm ngày. Hiện tại thời gian đã kết thúc, cô Giang Vân Khê đã được thả ra, cho nên chúng tôi mới đặc biệt thông báo cho cô một tiếng.”

Tống Vy nheo mắt.

Lại là chuyện này.

Không ngờ nhanh như thế, năm ngày đã đến rồi.

Tống Vy nhớ đến Giang Vân Khê, trong mắt lóe lên một tia chán ghét: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã thông báo.”

“Không cần khách khí.”

Nói dứt lời, cảnh sát liền cúp máy.

Tống Vy đặt điện thoại xuống, xoa xoa mi tâm, sau đó lại gọi cho Trần Châu Ánh.