“Như vậy là đúng rồi.” Giang Hạ mỉm cười gật đầu.
Tống Vy đưa tay lau nước mắt, lại nặn ra một nụ cười: “Được rồi, không nói tới những chuyện này nữa, đưa tài liệu cho tớ đi.”
“Đây này.” Giang Hạ đi qua đưa tài liệu cho cô.
Tống Vy nhận lấy: “Để tớ xem trước đã, sau khi xem xong thì sẽ ký tên rồi đưa cậu.”
“Không cần phải gấp, lúc nào đưa cho tớ cũng được, vậy tớ ra ngoài trước đây.” Giang Hạ khoác tay rồi nói.
“Chờ đã.” Tống Vy bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, cô đưa tay gọi cô lại.
Giang Hạ dừng chân, quay đầu nhìn Tống Vy: “Sao thế?”
“Còn có một chuyện, mấy ngày nữa tớ phải ra nước ngoài tham gia cuộc thi thiết kế trẻ châu Á, làm giám khảo cho cuộc thi này, cho nên có rất nhiều chuyện trong công ty đều phải giao cho cậu phụ trách, mấy ngày nay cậu và tớ bàn giao công việc chút đi.” Tống Vy trả lời.
Giang Hạ gật đầu: “Được, tớ đã biết rồi, một lúc nữa gọi mọi người tổ chức cuộc họp, công việc nào không quan trọng thì cậu có thể sắp xếp cho người khác xử lý ngay trong buổi họp, chuyện quan trọng thì để tớ làm.”
“Cũng được, vậy thì cậu đi thông báo đi.” Tống Vy cười cười.
Giang Hạ làm động tác ok, sau đó quay người đi ra ngoài.
Tống Vy cúi đầu cầm lấy bút chì tiếp tục hoàn thành công việc của mình.
Đến giờ tan ca, sau khi họp xong, Tống Vy liền rời khỏi công ty, lái xe đến bệnh viện chuẩn bị đi thăm An An.
Thời gian trước An An đều ở nước ngoài, cô không thể ngày nào cũng nhìn thấy bé, bây giờ An An gần ngay trước mắt, đương nhiên ngày nào cô cũng muốn đến nhìn một lần mới đủ.
Nhưng đều khiến Tống Vy tiếc nuối đó chính là lần này cô đến vẫn không phải là lúc An An tỉnh ngủ.
“Anh biết em sẽ ở đây mà.” Lúc Tống Vy đang say sưa ngắm nhìn An An, sau lưng vang lên giọng nói dịu dàng của một người đàn ông.
Tống Vy nhẹ run lên, sau đó quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đang đút hai tay vào túi quần đi về phía bên này, cô cười nói: “Hạo Tuấn, sao anh lại đến đây?”
“Anh đến tìm em, thuận tiện thăm An An.” Đường Hạo Tuấn đứng bên cạnh cô.
Tống Vy hỏi: “Anh vừa mới nói biết em ở đây là có ý gì vậy?”
“Anh đến công ty tìm em, Giang Hạ nói là em đã đi rồi, từ trước tới nay em sẽ không về nhà sớm như thế, cho nên anh đoán chắc chắn là em đến đây thăm An An, nên anh mới chạy tới thử, đúng là nhìn thấy em ở đây thật.” Đường Hạo Tuấn cười nhẹ đáp lời.
Tống Vy kinh ngạc gật đầu: “Hóa ra là như vậy à, anh đến công ty tìm em làm gì vậy?”
“Không có gì đâu, do hôm nay anh không có công việc quan trọng, cho nên anh tan làm sớm, chuẩn bị đến công ty của em chờ em tan làm rồi cùng nhau về nhà.” Đường Hạo Tuấn vừa nhìn An An, vừa trả lời cô.
Tống Vy xấu hổ cười cười: “Em xin lỗi nha, em không biết.”
“Không sao đâu, anh vẫn đến tìm em mà không phải sao?” Đường Hạo Tuấn nói, lấy bàn tay phải từ trong túi quần ra sau đó nắm lấy bàn tay trái của cô, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Sao tay em lại lạnh như thế?” Đường Hạo Tuấn cảm nhận bàn tay của cô lạnh buốt, lông mày không khỏi nhíu lại.
Tống Vy không thèm để ý mà trả lời: “Là do lúc nãy em cứ chạm vào tấm kính thủy tinh, cho nên mới lạnh như thế, không có gì đáng ngại đâu.”
“Làm sao không có gì đáng ngại được chứ.” Đường Hạo Tuấn trực tiếp nhét tay cô vào trong túi áo vest của mình: “Tay em là dùng để thiết kế, phải bảo vệ cho thật tốt, không thể bị thương. Hơn nữa, thời tiết lạnh như thế, bàn tay rất dễ dàng bị giá rét, đưa cái tay kia cho anh luôn.”
Tống Vy biết anh đang chỉ tay phải của mình.
Lúc đầu, cô muốn nói là không cần, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc lại nghiêm khắc của người đàn ông, cuối cùng lời từ chối vẫn không nói ra khỏi miệng, cô ngoan ngoãn rời bàn tay phải khỏi tấm kính thủy tinh, sau đó đưa cho người đàn ông.
Anh nắm chặt lấy tay phải cô, quả nhiên là lạnh y hệt như tay trái.
Đường Hạo Tuấn nâng bàn tay phải cô lên đến bên môi mình, sau đó nhẹ nhàng thổi rồi lại nhét bàn tay phải của cô vào túi áo còn lại.
Vì vậy mà Tống Vy trông giống như đang vòng tay qua eo anh, hai tay ôm chặt lấy anh, hoàn toàn không thể cử động.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Chồng à, như vậy không hay lắm đâu?”
“Sao lại không hay?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.
Tống Vy cúi đầu nhìn hai tay mình, lại nhìn nhân viên y tế đi qua đi lại xung quanh, trên mặt đỏ ửng: “Ảnh hưởng không tốt, dù sao đây cũng là nơi công cộng mà, mọi người đang nhìn kia kìa.”
“Cứ để bọn họ nhìn đi, chúng ta cũng đâu làm gì phạm pháp đâu, hơn nữa mắt mọc ở trên người bọn họ, chúng ta có thể móc mắt họ ra à? Cho nên không cần phải quan tâm tới người khác.” Đường Hạo Tuấn liếc nhìn những người đi ngang qua, vẻ mặt xem thường.
Khóe miệng Tống Vy giật giật: “Nhưng mà anh làm như thế này em không thể động đậy được.”
Hai cánh tay cô đều bị anh nắm lấy, sau đó nhét vào túi áo, anh lại không chịu bỏ ra, cho nên cô cũng không có cách nào đứng đàng hoàng, chỉ có thể đứng đối diện với anh, nếu không thì cũng chỉ có thể nghiêng người.
Mà đứng nghiêng người lâu thì eo sẽ không thoải mái.
Đương nhiên, Đường Hạo Tuấn biết tại sao Tống Vy không thể xoay người, nhưng anh vẫn không có ý muốn buông cô ra: “Nhịn một chút đi, chờ sau khi tay em ấm lên rồi thì anh sẽ buông em ra.”
"..." Tống Vy nói không nên lời.
Bởi vì cô biết cho dù cô có nói cái gì thì người đàn ông này cũng sẽ không thả cô ra, cứ nhất định phải ủ ấm tay cô cho bằng được.
Quả nhiên đây chính bá đạo tổng tài trong miệng người khác.
Tống Vy bất đắc dĩ lắc đầu, dở khóc dở cười.
Thôi được rồi, anh muốn ủ thì cứ để anh ủ đi, tốt xấu gì cũng là anh quan tâm cô mà.
Cô không thể làm anh tổn thương được.
Như anh đã nói, nhịn một chút thôi.
Thế là Tống Vy không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, để tùy ý anh ủ ấm tay mình.
Không biết trôi qua bao lâu, sau khi Tống Vy cảm thấy tay mình dần dần ấm lên, lúc này anh mới chịu nới lỏng lực đạo, thả tay cô ra: “Được rồi, bây giờ không còn lạnh nữa.”
“Cảm ơn chồng.” Tống Vy nhìn hai tay mình, trên mặt lộ ra một nụ cười hoàn mỹ.
Đường Hạo Tuấn nhìn nụ cười này của cô, ánh mắt tối sầm, thấp giọng ừ một tiếng: “Không có gì, vào thăm An An đi, mỗi ngày chỉ có năm phút, đừng để lãng phí.”
“Em biết rồi.” Tống Vy gật đầu.
Đừng nói là mỗi ngày chỉ có năm phút, cho dù mỗi ngày chỉ có một phút, chỉ cần có thể tiếp xúc gần với An An thì cô cũng sẽ không lãng phí, ngày nào cô cũng sẽ đến đây, thẳng cho đến khi An An xuất viện.
Hai vợ chồng nắm tay nhau đi đến phòng bên cạnh đổi đồ khử khuẩn rồi đi vào trong phòng nhi.
Có lẽ là An An cảm nhận được ba mẹ mình đến thăm, vào giây phút Đường Hạo Tuấn và Tống Vy đi đến gần lồng kính, thế mà An An lại mở mắt ra.
Đúng vậy, là mở mắt.
Lúc Tống Vy nhìn thấy An An mở mắt, cô không thể tin được, cả người giật mình đứng yên tại chỗ.
Đường Hạo Tuấn cũng như thế, mặc dù không đến mức như Tống Vy, nhưng trong mắt lóe lên kích động và vui mừng khó mà che giấu.
“Chồng, An An...” Sau khi Tống Vy bình tĩnh lại, cô kéo kéo tay Đường Hạo Tuấn, giọng nói kích động đến run rẩy: “An An thằng bé... thằng bé..."
“Anh thấy rồi, An An tỉnh dậy rồi, thằng bé đang mở to mắt nhìn chúng ta.” Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm vào đứa con trai, anh liên tục gật đầu trả lời cô.
Giọng nói Tống Vy trở lên nghẹn ngào: “Ừm, An An tỉnh rồi.”
Nói rồi, cô buông tay Đường Hạo Tuấn ra, hai tay đặt lên lồng kính, cúi đầu nhìn cậu nhóc nhìn chằm chằm vào hai vợ chồng, không khóc cũng không kêu la, lòng cô mềm nhũn thành một vũng nước: “Bé cưng, mẹ là mẹ con đây.”
“Còn ba là ba.” Đường Hạo Tuấn cũng cúi người xuống nhìn An An rồi nói một câu.
Hai mắt Tống Vy ngấn lệ: “Bé cưng, có phải là con cảm nhận được ba mẹ đến thăm, cho nên con mới tỉnh lại, là muốn nhìn ba và mẹ một chút?”
Cậu nhóc không nghe được Tống Vy đang nói cái gì, nhưng cho dù có nghe được thì cũng không hiểu, nhưng bé có thể nhìn thấy.
Bé nhìn hai gương mặt xa lạ từ từ nhích lại nhìn mình chằm chằm, trong nháy mắt đó, đột nhiên cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên rồi òa khóc.