Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1155




“Đi thôi.” Tống Vy vẫy tay.

Giang Hạ quay người đi ra ngoài.

Tống Vy quay về phòng làm việc của mình, sau đó cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn Zalo cho Đường Hạo Tuấn, nói cho anh biết là Hạ đã trở về.

Đường Hạo Tuấn đang phê duyệt tài liệu trong phòng làm việc, nhìn thấy di động sáng lên, lông mày anh hơi nhíu lại một chút, sau đó cầm điện thoại di động lên.

Thấy là Tống Vy gửi tin nhắn tới, hàng lông mày đang nhíu chặt lập tức giãn ra, nét mặt cũng trở nên dịu dàng hơn.

Anh mở khóa xem tin nhắn mà cô gửi cho mình, anh thấy Tống Vy nói là Giang Hạ đã trở về thì cũng không có phản ứng gì nhiều, bởi vì anh đã biết từ sớm.

Anh biết là Tống Vy rất quan tâm đến người nhà họ Giang, cho nên anh cũng lo lắng không biết Đường Hạo Minh thông qua người nhà họ Giang để đạt được mục đích của bọn họ, thế là vào cái ngày trở lại thành phố Giang, Trình Hiệp đã sắp xếp vệ sĩ ở gần nhà họ Giang, bảo vệ người nhà họ Giang.

Cho nên, nhất cử nhất động của người nhà họ Giang trong hai ngày nay anh đều biết hết, bao gồm cả cuộc điện thoại giữa Giang Hạ và Tô Cẩm Thành, cùng với nội dung cuộc trò chuyện, anh đều biết hết tất cả.

Đương nhiên biết là một chuyện, giả vờ không biết lại là một chuyện khác.



Bây giờ, Đường Hạo Tuấn giả vờ như không biết Giang Hạ trở về, anh nhắn tin trả lời cô: vậy hả, vậy thì tốt rồi.

Tống Vy đọc tin nhắn của anh, cô cong môi cười cười, sau đó gửi yêu cầu chat video cho anh: “Đúng vậy đó, Hạ đã về rồi, bây giờ em rất yên tâm, ít nhất là có sự kiểm soát của em thì cậu ấy sẽ không làm chuyện điên rồ.”

“Ừm.” Đường Hạo Tuấn trả lời lại một chữ.

Sau đó, Tống Vy lại nói với anh chuyện giữa Hạ và Tô Cẩm Thành.

Đường Hạo Tuấn yên tĩnh lắng nghe, cả quá trình biểu cảm không hề thay đổi chút nào.

Bởi vì anh đã biết.

Sau khi Tống Vy nói xong, cô ngồi thẳng người rồi đột nhiên hỏi anh: “Chồng, anh nói xem Hạ có nên đồng ý không?”

Đường Hạo Tuấn xoay xoay cây bút máy ở trong tay: “Cô ấy muốn đồng ý thì cứ đồng ý.”

“Đương nhiên em biết cậu ấy muốn đồng ý thì đồng ý, cái em hỏi là cậu ấy có nên làm như vậy không kìa.” Tống Vy đảo mắt.

Đường Hạo Tuấn im lặng mấy giây, lúc này mới nhẹ nhàng hé mở đôi môi mỏng, trả lời lại: “Đây là do Tô Cẩm Thành tự mình đề xuất, anh không tin Tô Cẩm Thành chưa từng nghĩ tới chuyện Giang Hạ sẽ không yêu anh ta thì sẽ có hậu quả gì.”

Nếu như Giang Hạ và Tô Cẩm Thành thật sự ở bên nhau, tình cảm cùng với thời gian mà Tô Cẩm Thành bỏ ra, bao gồm cả tình thương của một người ba đối với đứa bé ấy, nhưng mà Giang Hạ vẫn không yêu Tô Cẩm Thành.

Hậu quả cuối cùng của Tô Cẩm Thành đó chính là không có gì cả, Giang Hạ sẽ chia tay anh ta, dù sao thì ở bên cạnh một người mà mình không yêu chính là một sự tra tấn, cũng là một chuyện rất đau khổ.

Mà khi đó, tình cảm mà Tô Cẩm Thành nỗ lực không được hồi đáp, thời gian mà anh ta cố gắng cũng không thể thu trở về, đương nhiên, có lẽ là tình thương của người ba sẽ không hoàn toàn mất đi. Nhưng sau khi Giang Hạ và anh ta tách ra, cô chắc chắn sẽ không giao con cho Tô Cẩm Thành, dù sao thì đứa nhỏ vốn dĩ cũng không phải là con ruột của Tô Cẩm Thành.

Giang Hạ sẽ dẫn theo đứa con rồi rời khỏi, thời gian lâu dài, tình cảm giữa đứa nhỏ và Tô Cẩm Thành đương nhiên cũng sẽ dần dần trở nên lạnh nhạt, đến mức cuối cùng không còn lại gì nữa. Cho nên mới nói, nếu như Giang Hạ không yêu Tô Cẩm Thành thì Tô Cẩm Thành không còn gì hết.

Mà Tô Cẩm Thành không thể nào không suy nghĩ được những thứ này.

Nhưng Tô Cẩm Thành vẫn muốn đưa ra yêu cầu này với Giang Hạ, chính vì vậy mới có thể thấy được Tô Cẩm Thành đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với tất cả mọi thứ.

Đường Hạo Tuấn đã nghĩ như vậy, làm sao Tống Vy có thể không nghĩ ra chứ.

Nhất là khi nghe anh nói sao Tô Cẩm Thành có thể không cân nhắc, cô đã nghĩ thông suốt những chuyện này.

Biết Tô Cẩm Thành đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với kết quả như thế, Tống Vy cảm thán: “Tô Cẩm Thành là người tốt, em thật sự hi vọng Hạ yêu anh ta, nếu được vậy, có lẽ là tương lai của Hạ thật sự rất hạnh phúc.”

“Đây là chuyện giữa bọn họ, đừng để ý nhiều quá.” Đường Hạo Tuấn nhắc nhở: “Hơn nữa, hai người bọn họ là một người muốn đánh một người muốn bị đánh, đây đều là lựa chọn của bọn họ, cho dù cuối cùng bọn họ có ra sao đi nữa thì bọn họ cũng phải bình thản đối mặt với nó.”

“Em biết rồi.” Tống Vy gật đầu: “Cho nên em cũng không có ý định nhúng tay vào.”

Bản thân Tô Cẩm Thành biết rằng trong tương lai mình sẽ có kết cục gì, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, vậy thì cô còn quan tâm làm gì nữa.

Với lại giữa Hạ và Tô Cẩm Thành còn cần phải rèn luyện thêm.

Nói không chừng hai người có thể thật sự ở bên nhau.

Cho dù không thể tiến tới cùng nhau, vậy thì đó cũng là kết quả mà bọn họ đã dự liệu từ trước.

Sau đó, Tống Vy lại nói với Đường Hạo Tuấn vài câu rồi mới kết thúc cuộc trò chuyện.

Để điện thoại di động xuống, Tống Vy cầm lấy cây bút chì bắt đầu chỉnh sửa bảng thiết kế.

Đến buổi chiều, cô nói lời tạm biệt với Giang Hạ rồi chuẩn bị tan ca về nhà.

Mới vừa đi xuống lầu công ty thì liền nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đứng dựa vào chiếc Maybach đậu ven đường.

Hai mắt Tống Vy sáng lên, cô nhanh chân bước qua: “Chồng, sao anh lại đến đây?”

“Đón em.” Đường Hạo Tuấn nói.

Lúc này, cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống, có hai cái đầu nhỏ của trẻ con cùng nhau nhô ra ngoài, mỉm cười với Tống Vy: “Mẹ ơi.”

Tống Vy cũng cười theo, sau đó lại nhìn Đường Hạo Tuấn: “Anh còn đi đón con rồi à?”

“Ừm, lên xe đi, anh đưa em đến một nơi.” Đường Hạo Tuấn kéo cửa xe chỗ ngồi bên cạnh tài xế.

Tống Vy ngồi lên xe, cô tò mò hỏi: “Đi đâu vậy, không về nhà luôn à?”

“Không cần phải về nhà liền, đi đến chỗ này cái đã, có bất ngờ đấy.” Đường Hạo Tuấn nói xong, anh đóng cửa sổ xe cạnh cô lại, sau đó đi vòng qua đầu xe kéo cánh cửa cạnh ghế lái rồi ngồi vào.

Tống Vy vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Bất ngờ gì vậy, thần thần bí bí.”

Đường Hạo Tuấn cười khẽ: “Em sẽ biết nhanh thôi, ngồi vững đó, bắt đầu xuất phát đây.”

“Ừm.” Tống Vy gật đầu.

Chiếc Maybach bắt đầu lăn bánh.

Mà phía dưới công ty, Giang Hạ thu hết cảnh tượng này vào trong mắt, trong đáy mắt ánh lên vẻ ghen tị.

Cô ấy vẫn luôn biết rằng bạn thân mình rất hạnh phúc, có chồng có con, còn có sự nghiệp, có thể nói là đời này cái gì cũng có.

Mà cô ấy cố chấp vì tình yêu cay đắng với Kiều Phàm, bản thân như bị ma nhập, không nhìn thấy rõ người xung quanh.

Sao cô ấy không biết rằng mình quá cố chấp, sao cô ấy lại không muốn bước ra đoạn tình cảm này, nhưng mà cô không cam tâm, còn có không nỡ. Cho nên, mới tùy ý để mình lún sâu vào trong phần tình cảm này.

Bây giờ, sự xuất hiện của đứa bé này để cô từ từ bước ra khỏi đoạn tình cảm ấy, nhưng nó không có nghĩa rằng cô ấy không còn yêu Kiều Phàm nữa.

Cô ấy vẫn còn yêu anh ta như cũ, chỉ là không còn cố chấp và kiên định như trước kia.

Vừa mới nhìn thấy sếp Đường đến đón bạn thân, còn dẫn theo hai đứa nhỏ, lần đầu tiên Giang Hạ cảm thấy có một người đàn ông yêu thương mình hình như cũng là một chuyện tốt.

Có lẽ là cô nên thử đồng ý ở bên cạnh Tô Cẩm Thành, thử chấp nhận Tô Cẩm Thành, yêu Tô Cẩm Thành. Như thế, bọn họ có thể giống với Vy Vy và sếp Đường không, có hạnh phúc như vậy không?

Giang Hạ sờ bụng mình, rơi vào trầm tư.

Ở một bên khác, Đường Hạo Tuấn chuyên chú lái xe đưa Tống Vy đến một bệnh viện tư nhân.

Bệnh viện này là do Đường Hạo Tuấn đầu tư.

Không phải là anh chưa từng đầu tư vào các tổ chức y tế trước đây, nhưng anh chỉ đầu tư cho nhà họ Mạnh, bởi vì là bạn bè của Mạnh Ngọc, cho nên ngoại trừ đầu tư cho nhà họ Mạnh anh chưa từng đầu tư cho những tổ chức y tế khác.

Có điều kể từ khi cắt đứt quan hệ bạn bè với Mạnh Ngọc, anh mới bắt đầu quan tâm đến một số tổ chức y tế khác.

Bệnh viện này chính là bệnh viện mà anh đã quyết định đầu tư sau khi cắt đứt mối quan hệ với nhà họ Mạnh, đồng thời còn chiếm cổ phần lớn nhất.

Là bởi vì anh muốn vợ con mình được chăm sóc y tế tốt nhất.

Bây giờ con bọn họ vẫn còn nhỏ, còn có An An ở bên trong.

Xe đã đậu trong hầm gửi xe của bệnh viện.

Tống Vy ý thức được cái gì đó, sau khi bước xuống xe, cô liền nhìn chằm chằm vào biển hiệu của bệnh viện, nhìn một hồi lâu mới bắt lấy cánh tay của Đường Hạo Tuấn, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: “Chồng, có phải là An An ở bên trong không?”

Đường Hạo Tuấn đáp một tiếng: “Đúng vậy.”

Tống Vy kích động đến nỗi rơi nước mắt: “An An trở về rồi.”

“Đúng vậy, An An trở về rồi.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Vốn dĩ là An An đã có thể trở về từ vài ngày trước, nhưng bởi vì Giang Hạ tự sát cho nên bọn họ phải đến thành phố Hải, vì vậy mới tạm thời để phía nước ngoài dời lại thời gian An An về nước.