Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1152




"Được." Giang Hạ gật đầu.

Tống Vy ngồi xuống bên cạnh giường bệnh: "Tớ, hoàn cảnh của tớ khác với cậu, từ lúc đầu tớ vốn không biết ba của đứa bé là ai, nhưng còn cậu thì biết, hơn nữa ba của đứa nhỏ còn là người cậu yêu, cho nên tớ đương nhiên có thể hiểu được tâm trạng muốn giữ lại đứa bé của cậu, đương nhiên tớ nói như vậy, không phải đang khuyên cậu bỏ đứa bé này, tớ chỉ muốn nói với cậu, đây không phải là trò trẻ con, một khi cậu thật sự đưa ra lựa chọn, cậu sẽ không thể hối hận được."

"Vy nói đúng." Ba mẹ Giang tán đồng.

Tống Vy mỉm cười: "Đứa nhỏ này đã định sẵn là không được ba của nó yêu thương, chấp nhận, cho nên nếu cậu muốn giữa lại đứa nhỏ, thì vừa phải làm mẹ, cũng phải làm ba, cậu chắc chắn phải trở nên kiên cường hơn, thậm chí còn phải vì đứa nhỏ mà từ bỏ nhiều thứ hơn nữa, ví dụ như tình yêu sau này, chú và dì nói đúng, không phải người đàn ông nào cũng chấp nhận cậu đã có một đứa con cả, hơn nữa cậu đưa theo đứa nhỏ này, cũng chắc chắn không thể yên tâm về người bạn tương lai đó đúng chứ?"



Giang Hạ cụp mi xuống, ậm ừ.

Tống Vy nắm lấy tay cô: "Cho nên cậu không chỉ phải từ bỏ thứ này, đồng thời, cậu cũng phải chịu đựng nhiều thứ hơn người bình thường, ví dụ như sự bàn tán của người khác, sự đánh giá của người khác, giống như tớ, bất luận là khi đang mang thai Hải Dương và Dĩnh Nhi, hay là khi sinh Hải Dương và Dĩnh Nhi ra, ở bên cạnh lúc nào cũng sẽ có người hỏi, ba của bọn nó là ai, tại sao cậu chưa cưới mà đã sinh con, thậm chí còn sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cậu, nói cậu không biết kiểm điểm, phóng đãng ở bên ngoài mới mang bầu, những thứ này, cậu có thể chịu đựng nổi không?"

"Tớ có thể." Giang Hạ nắm chặt lòng bàn tay, chắc chắn nói: "Vy, cậu cũng đã từng trải qua như vậy, cậu có thể chịu được, tại sao tớ không thể chứ? Hơn nữa cậu hiểu tớ, biết sự cố chấp của tớ mà, nếu như thật sự con đường đó tớ đã đi sai, tớ cũng sẽ không lùi bước, tớ sẽ tiếp tục đi, đó chính là tớ."

"Tớ biết." Tống Vy gật đầu: "Nhưng cho dù cậu có thể chịu đựng được điều này, nhưng cậu có thể chịu được sự dò hỏi của đứa nhỏ không? Trong quá trình lớn lên của một đứa trẻ, cần vai trò của một người cha, chắc chắn cậu không muốn nói với đứa nhỏ ba của nó là ai đúng không, dù sao ba của nó cũng không chấp nhận nó, cho nên cậu chắc chắn sẽ không nói với nó, để nó biết, nó là một đứa nhỏ không được ba chấp nhận, bởi vì cậu sợ con buồn."

Giang Hạ cắn môi không nói gì.

Bởi vì Tống Vy nói đúng, khi sinh ra đứa trẻ này, cô sẽ không nói cho đứa trẻ biết ba của nó là ai.

Lý do lớn nhất chính là cái này.

"Cho nên Hạ à, tính hiếu kỳ của trẻ con vô cùng quan trọng, cậu càng không nói, nó càng muốn biết, giống như Hải Dương vậy, lúc trước, không phải nó không có hỏi tớ ba của nó là ai, tớ không biết nên nói với nó làm sao nữa, nhìn sự mong đợi của nó đối với ba, trong lòng tớ vô cùng khó chịu, bởi vì tớ không thể nói với nó, ba của nó là ai tớ cũng không biết, tớ cũng không thể cho nó một người cha, cho nên nhìn thấy con mình không có được đáp án, cái cảm giác thất vọng đó, trong lòng thật sự còn khó chịu hơn bị dao cứa nữa."

Tống Vy sờ vào tim mình mà nói.

Giang Hạ cười khổ một cái: "Vy à, thực ra những lời mà cậu nói này, tớ đều biết, bởi vì những gì cậu trải qua, tớ đều tận mắt nhìn thấy, cho nên làm sao tớ không rõ giữ lại đứa nhỏ này tớ sẽ phải trải qua những gì cho được, nhưng điều tớ muốn nói là, tớ tự tin có thể dành cho con mình tình yêu nhân đôi để nó có thể không cần có cha, hơn nữa tớ cũng đã chuẩn bị tâm lý cho những lời bàn tán trong tương lai rồi." Giang Hạ hít một hơi dài và nói..

Tống Vy gật đầu: "Tớ hiểu rồi, cho nên cậu xác định muốn giữ lại đứa nhỏ đúng chứ?"

Giang Hạ rũ mắt xuống: "Ừm, tớ muốn giữ lại, lúc bắt đầu tớ còn do dự, bây giờ thì tớ nghĩ kỹ rồi, tớ muốn giữ nó lại, tớ và Phàm là không thể nào rồi, nhưng tớ có thể giữ đứa con của tớ và anh ấy lại, chí ít thì như vậy, tình cảm này trong lòng tớ cũng có thể hóa thành một dấu chấm."

Đứa trẻ này cứ coi là phần thưởng cuối cùng của cô cho tình yêu với Kiều Phàm mười mấy năm đi.

Nghĩ nghĩ, Giang Hạ sờ sờ bụng cười nhẹ một cái: "Hơn nữa trực giác cho tớ biết nếu không giữ lại nó, tớ có thể sẽ hối hận cả đời."

"Phải, hối hận." Tống Vy vỗ vỗ mu bàn tay của cô: "Tớ cũng nghĩ như vậy, ban đầu cũng muốn bỏ Hải Dương và Dĩnh Nhi, nhưng cuối cùng tớ không phá bỏ, thực ra trong khoảng thời gian lựa chọn không phá bỏ đó, tớ cũng nghĩ, mình làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai, liệu sau này tớ có hối hận về lựa chọn của mình hiện giờ không? Sự thật chứng minh, ban đầu lựa chọn phá bỏ, mới thật sự hối hận. "

"Cậu xem, cậu cũng nghĩ như vậy rồi, phải biết lúc đó, cậu còn không biết đứa bé là con ai nữa, nhưng tớ thì biết, cho nên tớ càng không thể phá bỏ nó, tớ không muốn tương lai phải sống trong hối hận, cho dù sinh đứa bé này ra, có thể sẽ vất vả, nhưng chí ít, tớ sẽ không hối hận. "

Giang Hạ nói xong nhìn về phía ba mẹ ở đối diện: "Ba, mẹ, xin cho phép con tùy hứng lần cuối, đứa nhỏ này, xin cho con giữ lại có được không? Vì nó, con sẽ sống thật tốt, sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa. "

Ba mẹ Giang nhìn con gái nghiêm túc như vậy, nhìn nhau một cái, thở dài.

Ba Giang nói: "Nếu con đã quyết định như vậy rồi thì con cứ giữ nó lại đi, ba chỉ mong tương lai con sẽ không hối hận như những gì con nói bây giờ."

"Tuyệt đối sẽ không!" Giang Hạ gật đầu khẳng định.

Cô đã là người lớn rồi, biết mình đang làm gì.

Sự lựa chọn này của cô chắc chắn không phải là một sự nóng vội mà là một quyết định được đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.

Mẹ Giang nhìn Giang Hạ: "Nếu con đã không hối hận thì cứ như vậy đi. Khi đứa trẻ chào đời, phải chăm sóc nó thật tốt."

"Ừm, cảm ơn ba mẹ." Giang Hạ nín khóc lại cười

Tống Vy sờ sờ tóc của cô: "Chúc mừng cậu, sắp làm mẹ rồi."

"Cảm ơn Vy." Giang Hạ nhìn Tống Vy cười.

Trong thời gian sau đó, Tống Vy luôn ở bên cô.

Mãi đến khi trời sắp tối, Đường Hạo Tuấn mới đưa hai con đến bệnh viện đón cô, cô mới cùng ba cha con rời đi.

Trên xe trở về khách sạn, Tống Vy nắm tay Đường Hạo Tuấn nói: "Hạ cuối cùng vẫn quyết định giữ lại đứa nhỏ."

"Đúng là chuyện trong dự tính." Tay kia của Đường Hạo Tuấn trượt trên máy tính bảng.

Tống Vy nhướng mày: "Anh đã đoán được từ trước ư?"

"Gần như là vậy, Giang Hạ yêu Kiều Phàm mười mấy năm, cho dù bị tổn thương bao nhiêu lần như vậy, cô ấy vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ Kiều Phàm, tình yêu của cô ấy dành cho Kiều Phàm không còn là tình yêu thuần khiết nữa, mà là chấp niệm, là sự không cam, bởi vì hy sinh mười mấy năm, cả người cô ấy đều bị nhốt trong cái lồng không thể thoát ra, mà đứa nhỏ này, chính là chìa khóa thả cô ấy ra."

Đường Hạo Tuấn mở miệng, nhàn nhạt nói.

Tống Vy nghiêng đầu nghi hoặc: "Nói vậy là sao?"

"Như anh đã nói vừa rồi, tình cảm hơn mười năm của Giang Hạ không đổi lại được sự đáp lại từ Kiều Phàm. Kiều Phàm đã trở thành nỗi chấp niệm đối với cô ấy, hơn nữa còn là chấp niệm mà cô ấy không thể dứt ra được, nhưng bây giờ, Kiều Phàm đã cho cô ấy một đứa con, sự xuất hiện của đứa trẻ này đã phá tan chấp niệm của Giang Hạ."

Đường Hạo Tuấn đặt máy tính bảng xuống: "Vì đứa trẻ này, khiến Giang Hạ hiểu rằng sự hy sinh hơn mười năm của cô ấy đối với Kiều Phàm là không vô ích, tình cảm của cô ấy dù không đơm hoa nhưng đã kết trái."

"Em biết rồi." Tống Vy đột nhiên nâng cằm lên: "Hy sinh mười mấy năm, tình cảm mười mấy năm, nếu như đến cuối cùng không có được gì, Hạ sẽ mãi không thể dứt ra được, mãi chìm trong đoạn tình cảm đó, nhưng bây giờ Phàm đã cho cậu ấy một đứa con để cho Hạ biết rằng, tình cảm mà cậu ấy bỏ ra, đã có được một hồi báo, có nghĩa tình cảm của cậu ấy bỏ ra không vô ích, cậu ấy có thể hoàn toàn buông xuống rồi."